Ngô Bình kiên quyết gọi sư tôn nhưng La Thiên Tướng nằng nặc không đồng ý. Anh cũng không miễn cưỡng nữa: “Được, sau này con sẽ gọi là chú La. Chú La đã biết chuyện của Cự Linh Tông chưa?”
La Thiên Tướng gật đầu: “Tôi vốn muốn giúp Ngọc Nữ Môn dẹp yên chuyện này, dù sao thì trước đây ngài đã nhờ tôi chiếu cố Ngọc Nữ Môn. Nhưng tình huống lần này hơi phiền phức, tông chủ Tống Nguyên Côn của Cự Linh Tông có một người họ hàng làm quan ở Tiên Đình. Vậy nên chuyện này rất khó xử lý”.
Ngô Bình nói: “Con đã biết chuyện này rồi. Cự Linh Tông định làm thế nào?”
Advertisement
La Thiên Tướng đáp: “Tên Tống Nguyên Côn này vô cùng hống hách, bảo là trừ phi dâng tặng tất cả nữ đệ tử của Ngọc Nữ Môn cho Cự Linh Tông, bằng không thì biết tay bọn họ”.
Ngô Bình bảo: “Hừm, nếu chúng đã không nói lý lẽ, vậy thì cứ dùng biện pháp mạnh thôi”.
Advertisement
La Thiên Tướng nói: “Chuyện này liên quan đến quan viên của Tiên Đình, vẫn phải thận trọng một chút”.
Ngô Bình đáp: “Không sao. Chỉ cần hợp tình hợp lý, Đại Thiên Tôn có đến cũng vô dụng”.
La Thiên Tướng gật đầu: “Hay là tôi đến Cự Linh Tông một chuyến, xem bọn họ muốn thế nào”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi bảo: “Cũng được. Vậy làm phiền chú La nhé”.
La Thiên Tướng bảo Ngô Bình chờ ở Thiên Địa kiếm tông, còn ông ta đích thân đến Cự Linh Tông. Các đồng môn có mối quan hệ tốt với Ngô Bình ở Thiên Địa kiếm tông đều đến trò chuyện với anh.
Chờ được nửa giờ, La Thiên Tướng trở về với vẻ mặt tái xanh: “Không thoả hiệp. Yêu cầu của Tống Nguyên Côn ngày càng quá quắt, bây giờ không chỉ đòi Ngọc Nữ Môn mà còn muốn tất cả nữ đệ tử của điện Thanh Liên!”
Ngô Bình cười khẩy: “Khẩu vị khá quá nhỉ!”
Anh lấy bản đồ ra để kiểm tra và nhận thấy Cự Linh Tông nằm ở phía Tây của đế quốc Thiên Võ, cách đây khoảng ba mươi sáu nghìn dặm. Giữa hai nơi là một vùng đất rộng lớn chưa có chủ, chủ yếu là núi và thung lũng.
Nhìn thêm vài lần, anh lấy ra một lá bùa và nhẹ nhàng vẫy nó. Bùa quang lấp loé, vài giây sau đã có một võ tướng xuất hiện. Người này tên Lý Cuồng Đồ, là một võ tướng mới trưởng thành thuộc dòng Lý thị, giỏi dùng binh đánh trận.
Lý Cuồng Đồ quỳ xuống đất: “Bệ hạ!”
Ngô Bình nói: “Ta cho khanh mười nghìn linh binh, hãy đánh hạ Cự Linh Tông này. Vùng đất từ Cự Linh Tông đến biên giới phía Tây sẽ được đưa vào lãnh thổ”.
“Mạt tướng tuân lệnh!”, đôi mắt Lý Cuồng Đồ loé sáng.
Sau đó thả ra mười nghìn thần hải linh binh, để bọn họ theo chân Lý Cuồng Đồ đi đánh chiếm Cự Linh Tông. Còn anh tiếp tục uống trà tán gẫu ở Thiên Địa kiếm tông, tiện thể chỉ điểm cho La Thiên Tướng về việc tu hành tiếp theo. Anh nhận được truyền thừa kiếm đạo, một câu nói của anh thôi cũng đã giúp ích rất nhiều cho La Thiên Tướng.
Hai canh giờ sau, Lý Cuồng Đồ trở về báo cáo, cao giọng nói: “Bệ hạ! Mạt tướng đã dẫn binh đánh hạ Cự Linh Tông. Cự Linh Tông có một trăm năm mươi người chết, hơn ba trăm người bị thương, còn lại đều đã đầu hàng. Tông chủ Cự Linh Tông, Tống Nguyên Côn, đã bị bắt về!”
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Đưa đến đây”.