Ngô Bình nhanh chóng phát hiện ra sự khác biệt giữa họ với tu sĩ bình thường ở Khuyên giới. Trong người họ đều có Thiên Đạo rất rõ ràng, chứng tỏ hoàn cảnh tu luyện của bọn họ có Thiên Đạo hoàn chỉnh!
Anh vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ rốt cuộc vị Đại Thiên Tôn này có thủ đoạn gì mà người khác không biết?
Đội quân kia nhìn thấy anh đều tỏ vẻ tôn kính, bởi vì khi đến nơi bọn họ đều được nghe về sự tích một đấm đánh bại Đại Thần của anh cùng với chiến tích một mình chém giết mấy chục nghìn quân Thần tộc! Chính nhờ vào thực lực mạnh mẽ ấy mà quân lính dưới trướng của anh thiệt mạng rất ít.
Mọi binh sĩ đều thích một tướng quân như vậy.
Advertisement
Ngô Bình nói với bọn họ: “Chào các anh em, sau này chúng ta sẽ phải cùng kề vai sát cánh xông pha chiến trường. Tôi tên là Ngô Tiểu Bình”.
Nói xong, anh lệnh cho một trăm nghìn binh lính dựng trại tạm thời tại chỗ, chờ đợi mệnh lệnh từ cấp trên.
Advertisement
Bên phía thần triều Đại Uy, một lượng lớn lính Thần tộc hạ xuống từ trong thần quang để bổ sung lực lượng. Tuy hai bên vẫn chưa thực sự bắt đầu khai chiến nhưng vẫn đang không ngừng xảy ra xung đột nhỏ lẻ, thiệt hại nặng nề.
Ngô Tiểu Bình quan sát trang bị của các hậu duệ Tiên đó, bảo bọn họ thể hiện các thủ đoạn chiến đấu đã được huấn luyện. Tất cả đều đã được rèn luyện nhuần nhuyễn, được đúc kết từ trong chính chiến trường khốc liệt nên đều là tinh túy cả.
Thế nhưng anh là cao thủ võ học, thoắt cái đã nhìn ra vấn đề của các thủ đoạn này. Chúng thiếu sự phối hợp, cũng thiếu kỹ năng nòng cốt làm cơ sở.
Anh lại quan sát trận chiến của các tiên binh, cũng phát hiện ra được rất nhiều sơ hở. Hiện giờ chưa có việc gì cần làm nên anh tự sáng tạo ra một bộ kỹ năng chiến đấu và mười hai chiêu thức dùng trong chiến đấu, sau đó truyền lại cho một trăm nghìn binh lính bằng thần niệm.
Truyền tin bằng thần niệm tựa như khắc sâu trong đầu. Đám binh lính nhanh chóng học theo, thi nhau tập luyện.
Quả thực bộ kỹ năng chiến đấu mới có uy lực mạnh hơn nhiều. Hơn nữa cứ mười binh lính Ngô Tiểu Bình lại chọn ra một người để truyền thụ kỹ năng nòng cốt, biến người đó thành trung tâm.
Mười người kết hợp tạo thành một trận pháp chiến đấu loại nhỏ. Mười nhóm như vậy lại tạo thành một trận pháp trăm người. Mười nhóm trăm người lại tập hợp thành trận pháp nghìn người.
Tối đó, anh dùng máu Thần Vương luyện chế Thần Vương Đan. Đan dược này giúp các binh lính nâng cao thực lực mà không gây xung đột với quá trình tu hành sau này.
Thần Vương Đan tiêu tốn máu Thần Vương. Lần này anh bỏ ra không ít máu, huy động đồng thời một trăm lò luyện đan nên đã luyện chế ra được mười nghìn viên trong vòng một đêm.
Đợi khi trời sáng, anh đưa số đan dược này cho mười nghìn binh lính mạnh nhất sử dụng. Bọn họ đều là các cao thủ được học kỹ năng nòng cốt.
Anh ăn xong bữa sáng rồi trò chuyện với Chu Nguyên Thông. Bỗng có quan viên đến báo tin: “Binh đoàn số 10 nghe lệnh, lập tức đến thành Đại Ô cứu viện lộ quân 5!”
Nghe thấy thế, anh liền giậm chân một cái. Một luồng sáng màu vàng rực rỡ dâng lên khỏi mặt đất, đưa cả đoàn quân một trăm nghìn người bay về phía thành Đại Ô.
Thành Đại Ô là một bức chắn nằm ở phía Tây Nam nước Long, từng bị thần triều Đại Uy chiếm đoạt nhưng về sau giành lại được độc lập. Lúc này lộ quân 5 đang quyết chiến với đại quân của Thần tộc ở đây. Mỗi bên phái ra chừng sáu, bảy trăm nghìn binh lính, giành từng tấc đất ngọn cỏ, chém giết ác liệt máu chảy thành sông.
Một trăm nghìn quân của Ngô Tiểu Bình dừng chân ở đằng sau đại quân Thần tộc. Đây là nơi nguy hiểm nhất nhưng cũng là nơi có thể chặt đứt quân tiếp viện cho Thần tộc.
“Bọn họ là ai?”, chủ tướng của lộ quân 5 thấy có người tiếp đất ở đằng sau đại quân Thần tộc, lập tức bực bội mắng chửi: “Đồ ngu xuẩn, đến đó không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?”
Mấy tên phó tướng bên cạnh cũng nhao nhao lắc đầu: “Trông mặt mũi lạ hoắc, chắc là một thằng ranh con không hiểu chuyện. Haiz, chỉ tiếc cho các binh sĩ Tiên Giới kia phải bỏ mạng oan uổng!”