Ngô Bình hỏi: “Anh có tham gia vào cuộc chiến với Thần tộc không?”
Chu Nguyên Thông trả lời: “Dĩ nhiên là anh không thoát được rồi. Hay là chú ở lại giúp anh đi?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Được. Vậy em sẽ dùng thân phận giả, giúp anh một tay”.
Advertisement
Chu Nguyên Thông mừng rõ: “Tốt quá rồi! Chú chịu giúp anh, anh muốn không lập công cũng khó!”
Hai anh em đang trò chuyện thì bỗng có thuộc hạ đến báo tin: “Chu tướng quân, Binh bộ Tiên Đình có lệnh!”
Chu Nguyên Thông không nghe lệnh nước Long, chỉ có trách nhiệm với Tiên Đình. Nghe Binh bộ Tiên Đình truyền tin đến, hắn lập tức nhận ý chỉ. Binh bộ yêu cầu hắn lập tức dẫn binh đến đóng quân ở biên giới phía Nam và chờ điều động.
Advertisement
Ngay tức thì, Chu Nguyên Thông chỉnh đốn binh mã rồi thi triển thần thông, dùng kim quang đưa hai trăm nghìn tướng sĩ dưới trướng hắn bay đến biên giới phía Nam.
Trên đường đi, Ngô Bình nói: “Anh à, số binh lính này của anh có quá ít tiên binh, e rằng không đủ sức đấu với đại quân Thần tộc”.
Chu Nguyên Thông đáp: “Hết cách, bây giờ anh cũng chỉ có thể ở bên cạnh hỗ trợ, chủ lực vẫn là đại quân Tiên Đình”.
Đến biên giới phía Nam, Chu Nguyên Thông được bổ nhiệm làm binh đoàn 7, lộ quân 15, phụ trách ngăn ngừa đại quân Thần tộc tấn công phe mình từ phía sau. Cũng có nghĩa là, nếu Thần tộc không chơi trò đánh lén, binh lính của Chu Nguyên Thông sẽ không cần phải chiến đấu.
Ngô Bình bay lên cao, nhìn thấy đại quân Tiên Giới xuất hiện ngày càng nhiều. Họ cưỡi phi thuyền khổng lồ, trên phi thuyền toàn là pháo tiên.
Trang bị của tiên binh cũng vô cùng tinh xảo, súng tiên trong tay họ đều là pháp khí thượng hạng, hàng nghìn hàng tỷ tiên binh có thể đồng thời tấn công vào một điểm. Trước mặt đại quân này, dù là Đạo Tổ cũng chẳng đáng là gì, bắn vài phát súng cùng lúc là tiêu diệt được ngay.
Trên bầu trời cao, một thời không được mở ra tạm thời, bên trong lờ mờ lộ ra một luồng khí tức khủng khiếp, chắc chắn là cao thủ thật sự của Tiên Giới đang trấn thủ ở đó.
Lúc này, hàng trăm con chân long bay đến từ đằng Đông. Chúng lượn vòng trên không trung, sau mỗi một con chân long đều có hàng vạn chiến binh Thuỷ tộc. Năng lực của những chiến binh Thuỷ tộc này không hề kém cạnh tiên binh.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Đông Hải Long Cung cũng đến giúp ư?”
Anh đang kinh ngạc thì không gian chợt xuất hiện một bốn bóng người từ trong đó đi ra. Bốn người này đều là Đạo Quân, nhưng khí tức cực kỳ đáng sợ, còn mạnh hơn cả Đạo Tổ mà Ngô Bình từng gặp!
Chu Nguyên Thông cũng bay đến, bảo với anh: “Chú có biết bốn người này là ai không?”
Ngô Bình hỏi: “Là ai vậy anh?”
Chu Nguyên Thông đáp: “Bốn Tán Tiên lớn đương thời. Khi còn là Địa Tiên, họ đã giết Thiên Tiên như chơi vậy. Nay tất cả đều là Đạo Quân, năng lực khủng khiếp hơn xưa. Có điều bốn người này đều đã bị Đại Thiên Tôn thu phục”.
Ngô Bình nói: “Xem ra Đại Thiên Tôn nhất định muốn kiểm soát đại lục Côn Luân”.
Chu Nguyên Thông bảo: “Đại Thiên Tôn buộc phải kiểm soát. Trên đại lục Côn Luân có hai khu vực cấm sinh mệnh. Chú từng đến đó chưa?”