Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Công pháp của ta đã dung hợp ưu thế của thần và nhân, Thần tộc cũng có thể tu luyện được”.
Ngô Bình: “Nhân tộc có thể tu luyện không ạ?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Thần tộc tu luyện công pháp này sẽ khó hơn rất nhiều lần”.
Ngô Bình: “Tiền bối, vậy người không muốn Nhân tộc tu luyện nó hay sao?”
Advertisement
Vĩnh Hằng Đạo Tôn cười nói: “Ngày trước, Thần tộc ta đã đánh bại Tiên tộc, nhưng Tiên tộc chưa bị tiêu diệt hết nên vẫn có thể phản công lại bất cứ lúc nào. Hơn nữa Tiên tộc đã chọn Nhân tộc để truyền lại sức mạnh Tiên tộc của mình. Nhân tộc rất có tiềm năng, ta lo một ngày Nhân tộc sẽ mạnh mẽ như Tiên tộc thời xưa. Vì thế, ta đã quyết định dùng thân phận của Thần tộc để tu luyện Tiên đạo. Qua nhiều năm mày mò, cuối cùng ta đã tìm được một con đường. Nhưng tiếc là con đường này có yêu cầu quá cao về tư chất, Thần tộc bình thường không thể tu luyện được”.
Ngô Bình: “Đến Thần tộc còn khó tu luyện công pháp của người thì Nhân tộc tu luyện kiểu gì!”
Advertisement
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Tuy nói là thế, nhưng ta đoán nếu có người tu luyện được công pháp của ta thì chắc chắn có thể đàn áp được cả thiên kiêu của Thần tộc”.
Ngô Bình: “Vì vậy, tiền bối cũng muốn bồi dưỡng truyền nhân của Nhân tộc?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Đúng thế, thành Đạo Tôn rồi thì ta không còn sự phân biệt đối xử với Thần tộc và Nhân tộc nữa, vợ ta cũng là Nhân tộc, hậu nhân của ta cũng có một nửa huyết mạch Nhân tộc”.
Ngô Bình: “Tiền bối đúng là người có ý chí!”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Thể chất của cậu rất tốt, có khí tức của Thần tộc, bản thân cậu đã là Chân Nhân thái cổ, vì thế khả năng cao sẽ tu luyện được công pháp của ta”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi chuẩn bị xong rồi”.
Anh vừa nói dứt câu thì đã có một bộ công pháp mang tên Thần Tiên Kinh xuất hiện trong đầu. Nhận được công pháp này xong, Ngô Bình biết ngay nó rất khó tu luyện, đến anh cũng chưa chắc đã thành công.
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Xong rồi đấy, cậu cố mà tu luyện, nếu luyện đến viên mãn thì quay lại đây gặp ta”.
Ngô Bình: “Tiền bối, tôi tích được nhiều điểm lắm, Tiểu Lê bảo có thể đổi sang bảo bối của người”.
Vĩnh Hằng Đạo Tôn cười nói: “Ừ, tôi có ít bảo bối đây, cậu xem đi”.
Ngay sau đó, Ngô Bình đã nhìn thấy hàng nghìn món đồ, chúng lơ lửng trên không, món nào cũng được dán giấy ghi rõ cần bao nhiều tiền thì mới đổi được.
Ngô Bình liếc nhìn thì thấy hai bộ khôi giáp, một bộ màu đỏ, một bộ màu tím rất đẹp, có vẻ dành cho nữ mặc. Chúng có giá chung là 10 nghìn điểm một bộ.
Anh hỏi: “Tiền bối, bộ này dành cho nữ ạ?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn nhìn rồi đáp: “Đây là bộ mà một đệ tử của ta làm, nó thích làm mấy cái này lắm. Lẽ ra bộ giáp này là cho vợ ta đấy, nhưng về sau không dùng được. Nó có tên là giáp tiên Vĩnh Hằng, mặc vào rồi thì sẽ có thực lực của Đạo Tổ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!