Ngô Bình đáp: “Chẳng phải ở thần thổ thông thiên này có rất nhiều sinh linh mạnh sao? Anh có thể giáo hoá vạn linh, tất nhiên cũng có thể dạy bọn chúng”.
Hôm nay, Ngô Bình đã hiện ra chân thân, bắt đầu giảng pháp cho quái vật đá. Quái vật đá nghe rồi lại nghe, toàn thân toả ra tử quang, bắt đầu biến đổi.
Giọng của Ngô Bình truyền khắp mười vạn dặm, sinh linh trong mười vạn dặm đều nghe thấy. Có yêu, có tinh linh, có thú dữ, có cả hung thần ác sát. Lúc này chúng đều nghe giọng anh mà tìm đến.
Advertisement
Chẳng mấy chốc, đủ loại sinh linh đã tề tựu về núi. Ngô Bình dạy cho muôn loài, chỉ cần chịu học thì đều có thể đi theo anh.
Ngô Bình chỉ giảng ba ngày đã chọn ra được ba nghìn đệ tử từ mấy triệu sinh linh. Những sinh linh không được chọn vẫn có thể tiếp tục ngồi nghe pháp trên núi, nhưng Huyền Nguyên Môn sẽ không cung cấp tài nguyên cho chúng.
Ba nghìn đệ tử được chọn không chỉ có tài nguyên từ tông chủ, mà còn có thể nhờ ân sư chỉ dạy khi gặp vấn đề khó.
Advertisement
Những sinh linh này đều có bạn bè thân thích. Chúng nhanh chóng kêu bè gọi bạn đến đây nghe pháp. Cứ cách vài ngày, Ngô Bình sẽ giảng pháp một lần, tiếp tục tuyển chọn đệ tử.
Cứ như thế, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, số lượng đệ tử của Huyền Nguyên Môn đã lên đến mấy chục nghìn, lượng đệ tử dự thính cũng lên đến con số mấy trăm nghìn.
Ngô Bình được tôn lên thành Huyền Nguyên sư tổ, 1500 năm ở Trung Thiên Giới khiến anh có kinh nghiệm phong phú trong việc giảng dạy và thu nhận đệ tử, loáng cái anh đã chọn được những người có tư chất tốt rồi truyền thụ kiến thức tu hành cao thâm hơn cho họ.
Chờ chọn được các thành viên cốt cán xong, Ngô Bình dẫn Đường Băng Vân đến thành Vô Ưu - thành trì lớn nhất trong phạm vi thế lực của Thông Thiên Cung.
Thành Vô Ưu được coi là thành lớn nhất ở thần thổ thông thiên, dân số đông đúc, không ít tu sĩ của Thông Thiên Cung cũng sinh sống ở đây, trong đó gồm cả con trai Đông Phương Vô Kỵ và cháu trai Đông Phương Hách của Thông Thiên lão tổ.
Thành Vô Ưu có các cửa hàng may mặc tốt nhất, Thiên Y Quán đều dùng các chất liệu thượng hạng do chức nữ dệt để may đồ nên giá rất cao. Ngô Bình và Đường Băng Vân đến đây để mua thêm vài bộ đồ.
Thiên Y Quán không chỉ có một chi nhánh, Ngô Bình vừa đến đã hỏi họ về đồ anh từng đặt may ở đây. Chủ cửa hàng là một người phụ nữ xinh đẹp, cô ấy kiểm tra sổ sách rồi cười đáp: “Công tử, đồ anh đặt may đã xong cả rồi, giờ anh lấy luôn ạ?”
Ngô Bình: “Ừ, tiện thể tôi muốn đặt may thêm mấy bộ nữa”.
“Vâng, hôm nay có nhiều mẫu mới, anh có thể tham khảo ạ”.
Ngô Bình chọn hại bộ cho Đường Băng Vân, một bộ cho mình, ngoài ra còn chọn thêm cho Đỉnh Nhi, Khả Nhi, Thuỷ Sinh và mấy người phụ nữ trong nhà.
Đồ của Thiên Y Quán nổi tiếng đắt đỏ, những bộ đồ tốt có giá đến vài chục triệu. Ngô Bình đã chọn thêm 40 bộ, tất cả đều có trận pháp cao cấp nên tổng thiệt hại là hơn 20 tỷ Thần Long.
Anh vừa chọn đồ xong thì đồ anh đặt lần trước cũng đã được mang ra, trong đó có một bộ của Đường Băng Vân.
Cô ấy thay sang bộ đồ mới thì thấy rất vừa vặn, kiểu dáng cũng rất đẹp nên cười nói: “Không ngờ có bộ đồ thôi mà cũng đắt vậy!”
Chủ cửa hàng cười nói: “Bộ chị đang mặc có trận pháp cấp Đạo Tổ, đây không chỉ là quần áo, mà còn là một món pháp bảo”.
Ngô Bình trả tiền rồi cùng Đường Băng Vân rời khỏi Thiên Y Quán.