Ông chú bán rau nhìn anh, thấy khí chất anh siêu phàm, vội đứng dậy cung kính nói: "Thưa công tử, người đó là công tử nhà quan, tên là Vương Thanh Hổ, mọi người gọi là cậu Hổ. Cậu Hổ thường đi trên con phố này bắt những cô gái xinh đẹp về chơi đùa. Làm thế rất nhiều lần nên cậu ta vừa đi ra là mọi người đều bỏ chạy. Rau tôi bán cũng chẳng đáng giá mấy, chắc cậu Hổ cũng chẳng thèm ngó, thế nên tôi không cần bỏ chạy. Mấy sạp hàng quý giá kia, cậu Hổ thích là tiện tay lấy, không trả tiền".
Ngô Bình: "Không ai quản sao?"
Ông chú: "Cậu Hổ là con trai trưởng phố, trưởng phố cai quản cả con phố này, cao thủ bên cạnh cả đống, ai dám quản chứ?"
Advertisement
Ngô Bình: "Bên trên cũng không quản sao?"
Ông chú: "Trưởng đình là anh trai ruột của trưởng phố, tất nhiên là không quản".
Advertisement
Ngô Bình hỏi thăm, biết được nơi này mười con phố là một đình, mười đình là một trấn, mười trấn là một hương, mười hương là một phủ, mười phủ là một đạo. Cả Tây Kinh là một đạo, phía dưới có ba mươi bảy đạo.
Sắc mặt Mộc Thiên Tuyết rất khó coi, cô ấy hỏi: "Vậy thì quan trấn cũng không quản sao?"
Ông chú nói: "Quan trấn cưới một trăm bà vợ, làm gì có thời gian quản chuyện phía dưới, đều là thuộc hạ của quan trấn lo. Những thuộc hạ này nhận tiền mới làm việc, nếu không tiền không thế thì họ không quan tâm sống chết như nào đâu".
"Sao lại có lẽ đó được!", sắc mặt Mộc Thiên Tuyết tái xanh: "Tôi đã đánh giá cao Kim Giáp vệ!"
Ông chú nghe thế kinh hãi, nói: "Cô à, cô đừng ăn nói linh tinh, giờ đừng nhắc đến cái tên Kim Giáp vệ nữa, giờ người ta là Hoàng đế Tây Lương!"
Mộc Thiên Tuyết như bị sét đánh: "Ông nói cái gì, người đó trở thành hoàng đế?"
Người bán rau muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên im lặng, bởi vì một nhóm người cưỡi hổ khổng lồ đi tới, một trong số họ là một thiếu niên ngồi trên lưng con hổ khổng lồ lông vàng. Thiếu niên nhìn quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đột nhiên, ánh mắt của người thiếu niên rơi vào trên người Mộc Thiên Tuyết, cười to nói: "May quá, may quá! Không ngờ bổn thiếu gia lại gặp được mỹ nữ như vậy!"
Cậu ta còn chưa kịp nói gì, đám thuộc hạ đã đi về phía Mộc Thiên Tuyết, trên mặt họ lộ ra nụ cười quái dị, nói: "Cô nương, đi theo chúng tôi đi, được thiếu gia của chúng tôi ưu ái là vinh hạnh của cô".
Sắc mặt Mộc Thiên Tuyết lạnh như băng, cô ấy lạnh lùng nói: "Các người đúng là ngang ngược!"
Thiếu niên nghe vậy liền cười lớn, nói: "Cô nói đúng, tôi ngang ngược đấy! Mỹ nhân, cô thật là đẹp, không biết cô là con gái nhà nào, bổn thiếu gia sẽ phái người tới cầu hôn ngay lập tức".
Ngô Bình tiến lên một bước nói: "Đây là em gái của tôi, còn tôi là anh trai của cô ấy, muốn cầu hôn thì cứ hỏi tôi".
Cậu Hổ quan sát Ngô Bình, cười nói: "Thì ra là anh vợ à. Bổn thiếu gia muốn lấy em gái của anh, anh có đồng ý không?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!