Âm Cửu Chúc phẫn nộ: “Ngươi muốn luyện ta thành đan dược?”
Ngô Bình nói: “Ừ, đúng vậy”.
Cuối cùng Âm Cửu Chúc cũng thấy sợ hãi: “Ngươi không thể giết ta! Ta có thân xác bất tử!”
Ngô Bình đáp trả: “Thân xác bất tử thì hay ho lắm sao, ta còn bất tử vĩnh viễn đấy”.
Advertisement
Âm Cửu Chúc bảo: “Ta có thể truyền công pháp ma đạo cho ngươi”.
Ngô Bình nói: “Ta có công pháp hoàn chỉnh của Tiên tộc, giá trị hơn công pháp ma đạo của ngươi nhiều”.
Advertisement
Âm Cửu Chúc vẫn không từ bỏ: “Ta có thể giúp ngươi tăng tu vi”.
Ngô Bình cười khẩy: “Ngươi còn chẳng đánh thắng ta, làm sao tăng tu vi giúp ta kia chứ?”
Âm Cửu Chúc bảo: “Không, năng lực thật sự của ta vượt xa bây giờ!”
Ngô Bình nói: “Cảm ơn nhé, nhưng ta không cần”.
Lúc này, ngọn lửa trong lò quẻ cháy lớn hơn. Ma khí trên người Âm Cửu Chúc đã bị loại bỏ, anh bắt đầu cho thêm các loại dược liệu vào lò. Anh thật sự muốn luyện Âm Cửu Chúc thành đan dược. Công dụng của loại đan dược này tương tự Đạo Quân Đan, có thể trực tiếp nâng cao tu vi của một người.
Dĩ nhiên, nếu không có năng lực và căn cốt mạnh thì sẽ không thể chịu được dược lực khủng khiếp của nó.
Ý thức dần dần mơ hồ, Âm Cửu Chúc cất tiếng: “Sau khi ta chết, sẽ không còn ai khống chế tà ma trong thiên hạ!”
Ngô Bình cũng biết mọi tà ma đều chịu sự khống chế của Âm Cửu Chúc. Anh đáp: “Sau khi ngươi chết, tà ma cũng không còn là mối đe doạ nữa. Rồi sẽ có một ngày, ta tiêu diệt toàn bộ tà ma”.
Âm Cửu Chúc nói: “Thứ khốn khiếp ác độc, ta sẽ không tha cho ngươi…”
Nói xong câu cuối cùng, giọng của Âm Cửu Chúc đã hoàn toàn biến mất. Ngô Bình tiếp tục luyện đan.
Vài giờ sau, lò đan mở ra, đan dược mà Ngô Bình đã luyện chế từ vô số dược liệu cực phẩm đã ra lò. Nó to bằng nắm tay, màu xanh lam, bên trên có bùa kỳ lạ, ẩn chứa năng lượng cực mạnh.
Anh lẩm bẩm: “Đan này, tên là Thần Ma Đan vậy!”
Khi luyện chế đan này, anh đã thêm vào huyết dịch của Thần Hoàng, cái tên Thần Ma Đan khá phù hợp.
Âm Cửu Chúc đã chết, đại trận trấn áp ở nơi này không còn mục tiêu. Sau đó thời không sụp đổ, một bức tranh dài mấy trăm mét bay ra, được Ngô Bình đón lấy.
Anh xem thử, thấy tranh vẽ một đại trận. Đôi mắt sáng rực lên, anh biết bức tranh này chính là đại trận tuyệt thế đã trấn áp Âm Cửu Chúc!
Cất lò quẻ và bức tranh vào, anh ra khỏi không gian này.
Khi anh xuất hiện ở ngoài cánh cổng, các Hoàng lão đều thở phào. Hoàng tử quả nhiên không làm họ thất vọng!