Vân Tịch: “Phía Tây tiên cảnh Thái Thanh xuất hiện đại doanh của yêu binh, gần đây họ liên tục tấn công Vân Châu để chiếm địa bàn. Hễ chiếm được nơi nào là họ đều bắt hết phụ nữ đi, em cho người đi điều tra thì biết họ bắt phụ nữ về để sinh con, không lâu sau, họ sẽ sinh ra những con quái vật người không ra người, yêu không ra yêu”.
Ngô Bình hiểu ra ngay, đây là thủ đoạn chế tạo yêu nhân của Yêu tộc, anh nói: “Có anh ở đây rồi, em đừng lo”.
Anh nhìn người đàn ông rồi nói: “Dẫn người của anh rời khỏi đây ngay”.
Advertisement
Người đàn ông cười lạnh: “Anh có biết tôi là ai không?”
Ngô Bình: “Chỉ là một lang yêu thôi mà, lại còn giả dạng con người. Từ ngoài thành, tôi đã ngửi thấy mùi hôi của các người rồi”.
Người đàn ông nổi giận: “Chán sống rồi mà!”
Advertisement
Hắn gầm lên rồi thi triển yêu thuật, quanh Ngô Bình đã xuất hiện ba con sói khổng lồ, chúng cùng tấn công anh.
Ngô Bình cầm kiếm, một đường kiếm loé sáng, ba con sói đã bị chém đứt đầu, tiếp đến là vả vai trái của người đàn ông, máu tươi bắn ra.
Người đàn ông kinh hãi rồi hét lên, sau đó hoá thành một con gió rồi bay mất.
Vân Tịch định đuổi theo, nhưng đã bị Ngô Bình giữ lại, anh nói: “Đừng đuổi, họ không thoát được đâu”.
Vân Tịch: “Lang binh sắp tấn công vào đây rồi, kiếm khí của em cũng không phá được sát trận của họ”.
Ngô Bình: “Có vài chục nghìn yêu nhân thôi mà, để anh xử lý”.
Người trong tộc Vân Thị cười lạnh nói: “Cậu xử lý ư? Cậu có biết công tử Tam Lang có thân phận thế nào không? Bố cậu ta là Thanh Lang Yêu Vương, nắm giữ 500 nghìn yêu binh đấy”.
Vân Tịch cười lạnh nói: “Đây là chuyện của Vân Châu, ông không có quyền hỏi, mau đi đi!”
Người đó hừ một tiếng rồi bỏ đi, rõ ràng cũng không muốn ở lại chịu chết.
Ngô Bình: “Vân Tịch, sao tự nhiên Yêu tộc lại tấn công Vân Châu?”
Vân Tịch: “Em nghe được vài thông tin là Lang Thần đã cho Ám Vân Lang Hoàng đại lục Côn Luân, vì thế Lang Hoàng đã mang quân tới đánh chiếm nơi nòng cốt của Côn Luân là tiên cảnh Thái Thanh. Mục tiêu đầu tiên cỉa họ chắc là chiếm đóng tiên cảnh Thái Thanh, sau đó chế tạo ra nhiều yêu nhân hơn”.
Ngô Bình: “Một yêu hoàng thôi mà, có gì đáng sợ đâu?”
Vân Tịch: “Huyền Bình, không sơ suất được đâu anh. Thực lực của Lang Hoàng chắc ngang với Đạo Quân đấy, mà ở mình thì Đạo Quân là quá giỏi rồi còn gì”.
Ngô Bình bình thản nói: “Bây giờ, chỉ cần có tiền thì không sợ gì hết. Vân Tịch, em hãy triệu tập một nghìn tu sĩ, cứ Địa Tiên là được nhận”.
Vân Tịch: “Anh triệu tập họ làm gì?”
Ngô Bình: “Anh đang có nhiều pháo tiên lắm, anh sẽ dạy cho họ cách dùng”.