Bây giờ Tử Phi đã có một “người anh” đại thần, ngay cả chưởng môn của Thiên Đạo Môn cũng phải kính nể cô ấy.
Tử Phi gật đầu: “Được. Hạ được nhà họ Âu rồi, tiếp theo sẽ là nhà họ Nguỵ!”
Ngô Bình đáp: “Khoan hãy vội. Sau khi nuốt chửng nhà họ Âu, chúng ta cũng cần thời gian tiêu hoá”.
Advertisement
Đoạn, anh nói với đại thần Đấu Thắng: “Ngươi tạm thời cứ ở lại đây. Tử Phi bảo làm gì thì ngươi làm nấy”.
Đại thần Đấu Thắng lại rất vui vẻ với chuyện này. Chỉ cần Ngô Bình không ở cạnh thì đại thần Đấu Thắng sẽ cảm thấy thoải mái hơn, vội vàng đáp: “Được”.
Sau khi dặn dò Tử Phi vài câu, Ngô Bình bèn quay lại Linh Xuyên, tiếp tục suy ngẫm kỳ phổ. Trong kỳ phổ không chỉ có tàn cuộc, mà còn có khốn cuộc, sát cuộc, anh cần rất nhiều thời gian để nghiên cứu chúng.
Advertisement
Chớp mắt mà đã hai ngày trôi qua. Anh đưa Ngô Mi và Mỹ Ngọc đi gặp vài người bạn học. Trước đây Mỹ Ngọc và Ngô Mi học cùng trường, cũng xem như quen biết những người bạn này.
Mỹ Ngọc và Ngô Mi đều đã trưởng thành và rất xinh đẹp. Cả hai ăn vận tươm tất rồi khởi hành đến Long Kinh.
So với lần trước Ngô Bình đến, Long Kinh lại trải qua một sự thay đổi rất lớn. Diện tích của Long Kinh đã lớn hơn, người ngoài đường phố cũng đông lên, Long Kinh đã được thế tục hoá hơn trước.
Hầu hết những toà nhà cao tầng đã biến mất, tất cả đều trở thành kiến trúc cổ xưa, cách ăn mặc của mọi người cũng thay đổi rất nhiều. Phần lớn người đi đường đều là tu sĩ, người bình thường hầu như đều sống ở ngoại ô và làm việc nặng nhọc.
Ba người đáp xuống một con đường rộng rãi. Lúc này họ mới phát hiện trên đường gần như không có người đi bộ, người ta chỉ ngồi kiệu hoặc cưỡi ngựa thôi.
Hơn nữa, vật cưỡi của các tu sĩ ấy rất đa dạng, đa số là mãnh thú hoặc ngựa nổi tiếng, ngựa bình thường rất hiếm.
“Tránh ra!”
Đột nhiên, phía sau có một chiếc xe do bốn con hổ kéo chạy ngang qua. Ngô Bình vội vã tránh đi, mấy người họ đều nằm xuống vệ đường.
Ngô Mi nói: “Đúng là vô ý thức!”
Ngô Bình bảo: “Chúng ta cũng ngồi kiệu thôi”.
Ngô Mi hỏi: “Anh ơi, chúng ta có kiệu sao?”
Từ trong động thiên của nhà Tư Không, Ngô Bình tìm được một chiếc kiệu dành cho quý tộc thời Tiên quốc. Kiệu được khiêng bởi con rối nổi tiếng, sang trọng vô cùng.
Chẳng mấy chốc, một chiếc kiệu rộng một mét, dài một mét đã xuất hiện trước mặt họ. Trên kiệu có một chiếc ô quý đang xoay tròn, toả ra bảo quang chín màu. Xung quanh kiệu là những võ sĩ ngưng tụ tiên lực đang bay lơ lửng, mỗi võ sĩ đều có khí tức rất khủng khiếp, chức năng của họ là bảo vệ người trong kiệu.
Toàn bộ những con rối nổi tiếng đều sở hữu khí tức cấp Chân Tiên, chân đạp ra mây khói, bước đi vô cùng vững vàng. Dưới kiệu còn có một lớp khói mây vàng óng, tiên khí ngập tràn.
Nhìn thấy chiếc kiệu này, Ngô Mi cười hỏi: “Oa, kiệu trông oai phong quá. Kiệu này ở đâu vậy anh?”