Ngô Bình cười lạnh: “Minh Huyết, cảm giác thế nào? Đến cả Đạo Tổ cũng chẳng dám xông vào ảo cảnh của sư tôn ta, lão cho rằng mình có thể kiên trì được mấy phút?”
Song đúng lúc này, có một luồng sáng tím từ phía Tây bay tới rồi dừng lại, một cô gái xuất hiện, thoạt nhìn chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi. Cô ta mặc một bộ váy xanh thêu hoa hồng, thắt bím tóc to, cười nói: “Phiêu Miểu, ai cho bà cái gan mà dám đánh tu sĩ của hang Vạn Yêu ta!”
Phiêu Miểu Đạo Quân im lặng không đáp, mà chỉ nhìn về phía cách đó không xa.
Trong hư không đột nhiên có một đốm nhỏ xuất hiện, nó lan rộng dần, cuối cùng biến thành một chiếc kim bàn hình tròn, mặt ngoài kim bàn như thể có cả gợn sóng. Tiếp theo đó, trong kim bàn có một người đàn ông trung niên xuất hiện, tướng mạo nho nhã, trên mặt mang theo nụ cười, người bận chiếc áo choàng lam nhạt, trong tay cầm theo đoản kiếm chừng một thước.
Advertisement
Người đàn ông trung niên vừa xuất hiện thì cô nhóc đã cười lạnh, nói: “Huyền Đô, ta còn tưởng lão chết rồi cơ!”
Người vừa tới chính là Huyền Đô lão tổ, ông cười cười cất lời: “Tứ tiểu thư, ta khỏe lắm, chứ không yếu xìu như cha ngươi, chỉ một lần lôi kiếp mà đã vong mạng”.
Advertisement
Cô nhóc tức giận hừ: “Huyền Đô! Đệ tử của lão dám đánh Yêu Tôn dưới trướng ta bị thương. Lão tưởng ta dễ bắt nạt lắm à?”
Huyền Đô đáp: “Chuyện của đám tiểu bối thì cứ để bọn họ tự giải quyết, chúng ta vẫn không nên nhúng tay thì hơn”.
Cô nhóc cười lạnh: “Huyền Đô, đệ tử của ông dám đánh Yêu Tôn của hang Vạn Yêu chúng ta bị thương, ta sẽ dẫn theo trăm vạn yêu binh diệt trừ Thái Thanh tiên giáo của các ông!”
Huyền Đô lão tổ thản nhiên nói: “Tứ tiểu thư, ta khách sáo với cô là nghĩ tới giao tình cùng lệnh tôn năm xưa, cô hãy thức thời đi”.
Cô nhóc tức giận: “Lão già Huyền Đô, muốn đánh cứ đánh, bổn tiểu thư chấp hết!”
Huyền Đô lão tổ khẽ thở dài, nhẹ nhàng vung đoản kiếm trong tay lên. Lúc ông xuất kiếm, đất trời và vạn vật, thậm chí đến cả thời gian cũng ngừng lại, trên cổ cô gái kia đột nhiên xuất hiện một đường tơ máu.
Lúc Huyền Đô thu kiếm về, nàng ta mới có thể cử động bình thường, vừa sợ vừa tức: “Không ngờ lão lại đột phá rồi!”
“Tứ tiểu thư, ta không giết cô, chỉ giữ lại tên yêu vật này, cô đi đi”. Huyền Đô thản nhiên nói, cũng dần thu bớt sát khí, khiến tứ tiểu thư kia không dám hó hé gì nữa.
Nàng ta nhìn chằm chằm Huyền Đô lão tổ và Ngô Bình bằng ánh mắt hằn học, sau đó quay gót đi thẳng.
Sau khi tứ tiểu thư khuất dạng, Huyền Đô bỗng quơ tay, thu Minh Huyết lão tổ kia vào trong tay áo. Vị Yêu Tôn thực lực mạnh mẽ này chẳng có nổi cơ hội phản kích mà đã bị tóm gọn.
Phiêu Miểu Đạo Quân lên tiếng: “Sư tôn, người đoán là hang Vạn Yêu sẽ xuất thủ ạ?”
Huyền Đô khẽ thở dài: “Hang Vạn Yêu xuất hiện chứng tỏ Yêu Giới đang rục rịch”.
Ngô Bình nói: “Sư tổ, sư tôn, cùng đến Kiếm Cung trò chuyện đi ạ”.
Sau khi mời hai người tới Kiếm Cung, Ngô Bình liền rót trà, sau đó hỏi: “Sư tổ, lai lịch của hang Vạn Yêu kia là thế nào vậy ạ? Cô nàng tứ tiểu thư kia thoạt nhìn cũng có thực lực tương đương Đạo Tổ”.
Huyền Đô lão tổ đáp: “Cha cô ta là Yêu Thần của Yêu Giới. Cô ta lập nên hang Vạn Yêu tại đại lục Côn Luân, hẳn là muốn lấy đại lục này làm đòn bẩy để khuếch trương thế lực”.
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Yêu Giới có thể thu lợi được gì qua việc này?”