Dứt lời, khí tức đáng gờm của anh lại được giải phóng ra bên ngoài, Thái tử hoảng hồn la lối: “Anh… anh rốt cuộc là ai?”
Ngô Bình cười khẩy: “Là người mà anh không thể đụng tới. Các người tranh quyền đoạt lợi không liên quan gì tới tôi, thế nên chớ làm liên lụy tới tôi. Lần này không giết anh vì tôi nể mặt hoàng đế; lần sau nếu anh còn dám đụng tới tôi, tôi sẽ luyện anh thành đan dược, biết chưa hả?
“Hỗn xược! Một thần tử như anh mà dám uy hiếp cả Thái tử sao?”
Advertisement
Một người đàn ông bước ra, vung chưởng qua không khí nhắm vào Ngô Bình. Khí tức của người này rất kinh khủng, võ đạo phi phàm.
Ngô Bình phất tay, ba nghìn kiếm ảnh phóng ra, chỉ trong thoáng chốc đã phá hỏng hàng phòng ngự của kẻ này; máu tươi bắn tung tóe, một vị Võ Tiên bị thương nặng ngã vật xuống đất.
Advertisement
Nhìn thấy cận vệ mạnh nhất bên cạnh mình không đỡ nổi một đòn tấn công của Ngô Bình, Thái tử cảm thấy vô cùng khiếp sợ, hắn ta run giọng: “Ngô Bình, bổn Thái tử thu lại lời nói trước đây, khôi phục tất cả chức vụ cho anh!”
Ngô Bình cười khẩy: “Cái danh tổng đốc hữu danh vô thực đó, tôi không hứng thú, thế nên không làm quan của Long Quốc cũng không sao. Nhưng anh sai người bắt tôi, món nợ này nên tính thế nào?”
Thái tử hỏi: “Anh muốn thế nào?”
Ngô Bình đáp: “Nể mặt hoàng đế, tôi cho anh một cơ hội. Sau này anh không được phép dẫn binh tấn công bộ lạc Ám Nguyệt và nước Kim Ưng nữa, hai chỗ này là địa bàn của ta. Ngoài ra, anh cũng không được tiến đánh Linh Xuyên, nơi đó cũng là địa bàn của tôi, nghe rõ chưa?”
Thái tử vội đáp: “Tôi nghe rõ rồi!”
Ngô Bình buông Thái tử ra, phát hiện long ỷ của hoàng đế rất đẹp vì được khảm nạm từ mười lăm loại đá quý trân quý nhất trên thế gian. Anh bỏ long ỷ vào Động Thiên: “Ghế đẹp đấy, tôi mang về ngồi thử vài ngày”.
Nói xong, anh nghênh ngang rời đi, quay về Linh Xuyên.
Ngô Bình vừa đi, đại điện lập tức bùng nổ, các triều thần xôn xao chửi mắng Ngô Bình.
“Làm sao có thói ấy được, dám uy hiếp trữ quân! Đợi hoàng đế quay về, nhất định phải trị tội hắn thật nặng, tru di cửu tộc!”
“Không loại bỏ tên này thì uy nghiêm của Long Quốc để đâu? Thái tử điện hạ, phải lập tức triệu tập cường giả, xử chém kẻ này!”
“Kẻ loạn thần tặc tử này không thể giữ lại thêm một khắc nào nữa, phải nhanh chóng tiêu diệt!”
Nhìn đám đại thần hiện giờ liên tục chửi mắng nhưng lúc Ngô Bình còn ở đó thì không dám thở mạnh, Thái tử vô cùng giận dữ, lạnh lùng nói: “Các người nói có lý lắm đấy. Thế này đi, ta giao việc giết Ngô Bình cho các người, kẻ nào không làm được thì xách đầu tới gặp bổn Thái tử!”
Sau khi nghe xong, đám đại thần mặt mũi trắng bệch, vội vàng chối đây đẩy. Người thì nói mình bị bệnh, kẻ lại kêu mình không thể nhìn thấy máu, vô số lý do gượng ép đến mức khiến mặt thái tử càng lúc càng sa sầm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!