Một tia chớp loé lên, Ngô Bình cảm thấy thần văn trong dương thần của mình chợt loé sáng, sau đó anh đã nhìn thấy một cánh cửa.
Trên cánh cửa này có khắc thần văn kỳ diệu, khác hẳn với những cánh cửa của người khác.
Thấy thế, mọi người đều kinh ngạc, đến Hạ Sở Sở cũng thấy khó tin rồi nói: “Cánh cửa này quý quá! Chưa từng thấy nó xuất hiện bao giờ”.
Lúc này, có một giọng nói vang lên: “Xin chờ một chút…”
Advertisement
Hạ Sở Sở truyền âm nói với Ngô Bình: “Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn đấy, kệ ông ta, anh mau vào đi”.
Ngô Bình động tinh thần rồi bước qua cánh cửa ấy luôn.
Sau đó, trước mắt anh loé sáng, một viên lôi châu lơ lửng trên cao, nó được tạo thành từ cấm chế mạnh mẽ của sấm sét.
Advertisement
Trong viên lôi châu này có một luồng ý thức.
“Tiểu tử, cậu đã lĩnh ngộ truyền thừa của ta rồi”.
Ngô Bình ngẩn ra hỏi: “Ông là ai?”
Giọng nói ấy: “Ta là chủ nhân của sấm sét, người nắm giữ sức mạnh sấm sét của vạn giới”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Ông bị Chân Hoàng giết rồi cơ mà, sao hình thần chưa biến mất”.
“Bị Chân Hoàng giết ư? Vớ vẩn! Ta và Chân Hoàng là bạn thân, sao ông ấy lại giết ta?”
Ngô Bình: “Hai người là bạn thân ư?”
Chủ nhân của sấm sét: “Ngày xưa, ông ấy đã giúp ta luyện hoá Cửu Bộ Lôi Thần, giúp thực lực của ta tăng mạnh. Sau đó, chúng ra đã cùng đi bắt thần yêu”.
Ngô Bình: “Thần yêu là thứ gì?”
Chủ nhân của sấm sét: “Một con quái vật, Yêu tộc và Thần tộc cùng tạo ra nó và đặt tên là thần yêu. Bản chất của thần yêu là yêu, nó có yêu cốt và thần huyết và trí thông minh của con người”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Nói vậy thì nó có mọi ưu điểm của ba tộc ư?”
Chủ nhân của sấm sét: “Đúng thế, nên nó rất mạnh, dù ta và Chân Hoàng liên thủ lại cũng chỉ trấn áp nó được trong lôi nhãn thôi”.
Ngô Bình: “Lôi nhãn?”
“Ừm, lôi nhãn là nơi ta sinh ra, cũng chỉ có nơi ấy mới trấn áp được thần yêu”.
Ngô Bình: “Vậy Thánh Hoàng đâu? Ông chưa chết thì chắc ông ấy cũng còn sống à?”
Chủ nhân của sấm sét: “Ông ấy đã hi sinh thân mình để kết thành đại trận phong ấn, giúp ta phong ấn con thần yêu trong lôi nhãn”.