Ngô Bình quan sát một lúc rồi nói: “Đại ca, nhị ca, đúng là bên trong hơi lằng nhằng, nhưng có em dẫn đường thì chắc chúng ta sẽ vượt qua được thôi. Các anh thấy sao? Mình vào trong thử vận may nhé?”
Chu Nguyên Thông cười nói: “Có ai chê tiền tài bao giờ, vào thôi”.
Ngô Bình mỉm cười rồi đi vào trước, anh vừa chạm vào quả cầu thì đã bị một luồng sức mạnh hút vào. Sức mạnh này rất lớn, nhưng không gây tổn thương cho anh, mà chỉ khiến anh thấy hơi khó chịu thôi.
Advertisement
Sau đó, Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc cũng vào theo, cả ba lăn beo beo, xung quanh toàn là tia chớp và ánh sáng ba màu. Nhưng một lát sau, ba người đã ngã mạnh xuống một mặt đất.
Đây là một quảng trường rộng lớn, nền đất được lát gạch ngọc, xung quanh có sương mù ba màu nên không thể nhìn thấy phía xa.
Đinh Mặc nhấc chân giậm vài cái rồi cười nói: “Đến rồi”.
Advertisement
Ngô Bình ngó nghiêng xung quanh rồi chợt đi về phía bên trái ở đằng trước, Đinh Mặc và Chu Nguyên Thông vội vả chạy theo, Chu Nguyên Thông hỏi: “Tam đệ, chú có phát hiện gì à?”
Ngô Bình: “Đằng trước có một cái cột, nhưng xung quanh có một thứ như trận pháp, phải phá được trận pháp ấy thì mới thấy cái cột được”.
Đinh Mặc cười nói: “Tam đệ, khéo sau này anh đổi nghề thôi. Rõ ràng anh là dân trong nghề mà chẳng phát hiện ra gì cả, trong khi đó chú lại dễ dàng tìm thấy các cơ quan”.
Ngô Bình: “Nhị ca, sau này anh đi theo em học nghề đi”.
Đinh Mặc thở dài, Chu Nguyên Thông cười phá lên: “Nhị đệ, giờ chú thấy tam đệ giỏi chưa? Đừng nói là chú, đến anh còn ngạc nhiên lắm đây”.
Ba người đi thêm vài trăm bước, Ngô Bình chợt nói: “Đại ca, nhị ca, hai người đứng đây chờ em”.
Dứt lời, anh bật người lên rồi đáp xuống một viên gạch ngọc. Viên gạch hơi lún xuống, cùng với đó có đường vân lập thể hiện ra cùng các vòng xoáy năng lượng. Thứ này rất phức tạp, đến dẫn trong nghề như Đinh Mặc nhìn mãi cũng không biết.
Nhưng Ngô Bình chỉ liếc qua rồi giơ tay điểm vào một vòng xoáy, ngay sau đó đại trận được khởi động, có nhiều vòng xoáy xuất hiện hơn.
Ngô Bình bước sang trái ba bước, rồi tiến lên bốn bước, hai tay thì liên tục đập vào các vòng xoáy, ánh sáng của đại trận thay đổi liên hồi, các vòng xoáy biến mất dần. Sau khoảng một trăm lần như thế, tất cả vòng xoáy đã biến mất, sương mù cũng tan đi.
Sau đó, Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc đã nhìn thấy có một cột ngọc cao chọc trời với đường kính hơn chục mét ở phía trước.
Ngô Bình đi đến gần quan sát rồi trầm tư suy nghĩ.
Đinh Mặc đã có kinh nghiệm nên nói: “Tam đệ, chắc đây là một pháp khí truyền tin đấy, nhưng anh không biết dùng thế nào”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!