Tử đằng: "Năm xưa Thần Nông Đại Đế thử hết bách thảo và soạn ra Thần Nông Kinh. Để nghiên cứu hiệu quả của hàng trăm loại dược, ông ấy tạo nên Bách Thảo Viên. Thần Nông Cốc này vốn là một phần của Bách Thảo Viên khi xưa".
Ngô Bình hỏi: "Chỉ là một phần thôi ạ? Những phần khác ở đâu?"
Tử đằng: "Trong chiến tranh bị những kẻ xâm lăng huỷ hoại rồi. Trong trận chiến đó, Thần Nông đã chết".
Advertisement
Ngô Bình im lặng rồi nói: "Đến được đất của Thần Nông, là vinh hạnh lớn nhất của vãn bối".
Tử Đằng: "Chàng trai, ở đây ngoài ta ra thì vẫn còn vài thứ cổ xưa nữa, tính nết bọn nó không tốt lắm, cậu phải cẩn thận chút".
Advertisement
Ngô Bình cười nói: "Vãn bối tới đây không hề có chút ác ý nào".
Anh nhìn tử đằng một cái rồi lấy một miếng đá thần to bằng cái thớt từ trong Động Thiên ra đặt lên đất: "Lần đầu gặp mặt, đây là món quả nhỏ vãn bối tặng tiền bối".
Tử đằng nhìn thấy đá thần thì kinh ngạc nói: "Đá thần to quá, hơn nữa năng lượng của nó còn vô cùng thuần tuý, ta đang cần thứ này. Chàng trai, cậu thật sự tặng nó cho ta sao?"
Ngô Bình: "Đương nhiên rồi ạ, sau này mong tiền bối chiếu cố nhiều hơn".
Sau một thoáng im lặng, tử đằng nói: "Lần trước có một thằng nhóc tên Hỗn Thiên vào đây, bị ta dạy dỗ cho một hồi. Nhưng cậu ta cũng hiểu chuyện, thấy đánh không lại ta nên ngoan ngoãn hẳn. Cậu biết cậu ta không?"
Ngô Bình ngỡ ngàng: "Tiền bối đánh Cơ Tiên Bằng ạ?"
Tử đằng: "Ừ, hình như cậu ta tên Cơ Tiên Bằng. Người này thực lực bình thường như công pháp tu luyện cũng khá hay".
Ngô Bình kinh ngạc hỏi: "Không ngờ thực lực của tiền bối lại cao đến vậy, đến Đạo Quân cũng không phải là đối thủ của tiền bối”.
Tử đằng: "Không nói chuyện này nữa. Ta không thể lấy không đồ của cậu được, cậu có điều kiện gì thì cứ nói với ta".
Ngô Bình: "Tiền bối, nghe tiền bối nói vậy là ở đây còn mấy vị tiền bối lợi hại nữa, tiền bối có thể giới thiệu sơ qua cho vãn bối được không ạ? Không giấu gì tiền bối, Thần Nông Cốc này bây giờ là tài sản riêng của vãn bối, sau này nếu tới đây hái dược liệu sẽ không tránh khỏi việc gặp mặt, lo lót quan hệ trước cũng là một chuyện nên làm".
Tử đằng: "Từ đây đi thêm hai mươi dặm cậu sẽ gặp một gốc hồ lô Thất Bảo. Hồ lô Thất Bảo còn lớn tuổi hơn cả ta, nghe nói là linh căn trời đất được sinh ra thời kỳ đầu Hồng Hoang. Tính nết của hồ lô Thất Bảo khá kỳ quái, không thích người lạ".
Ngô Bình: "Vãn bối biết rồi, mong tiền bối đánh tiếng trước với Thất Bảo tiền bối, nói vãn bối muốn tới chào hỏi".
Tử đằng: "Được, cậu chờ một chút".
Nửa phút sau, tử đằng nói: "Thất Bảo tiền bối không muốn gặp cậu, xin lỗi nhé, ta không giúp gì được".
Ngô Bình cũng không thất vọng, anh nói: "Vậy vãn bối không làm phiền nữa, chỉ hái thuốc quanh đây thôi".