Đến lưng chừng núi, Ngô Bình phát hiện ra một sơn động, lối ra vào bị lôi điện bít chặt, trong đó truyền ra khí tức của Lý Niệm Tổ.
Anh tách lôi điện ra, bước thẳng vào bên trong.
Bấy giờ Lý Niệm Tổ đang ngồi xếp bằng trên đất, cảm giác được có người bước vào, ông vội vã mở mắt ra. Lúc nhìn thấy người tới là ai, ông vui mừng gọi: "Tiểu Bình!"
Advertisement
Ngô Bình: "Bố, bố không sao chứ?"
Lý Niệm Tổ lắc đầu: "Không sao, chỉ là lôi điện bên ngoài quá khủng khiếp, bố thử mấy mần mà đều bị đánh thương tích đầy mình, chỉ có thể nằm yên trong động".
Ngô Bình gật đầu: "Không sao, bố ở đây đợi con, con lên tìm sư tổ".
Advertisement
Nói xong anh tiếp tục đi lên đỉnh.
Càng lên trên, lôi điện càng dày đặc. Anh tới trên đỉnh nhìn thấy một cái cây nhỏ, cao trên đầu người một chút, trên đó có mấy quả treo lủng lẳng.
Bấy giờ Lữ Thuần Dương đang giơ tay hái một quả, người bị cố định ở đó, không động đậy được. Anh biết, đây là sức mạnh của loại trái cây kia, khiến Lữ Thuần Dương đứng yên không nhúc nhích.
Anh lắc đầu, đi tới đẩy một cái, Lữ Thuần Dương đã khôi phục lại nhận thức, ông ấy lùi hai bước, ngơ ngác nhìn Ngô Bình: "Sao cậu lại tới đây?"
Ngô Bình liếc ông ấy một cái: "Con mà không tới thì sư tổ người sẽ đứng mãi mãi ở đây đấy ạ”.
Lữ Thuần Dương suy nghĩ lại, cười khổ: "Là ta đã sơ suất rồi!"
Ngô Bình nhìn trái cây rồi giơ tay hái một trái. Lúc chạm vào quả, một đạo lôi điện với khí tức huỷ thiên đánh vào cơ thể anh, nhưng anh chỉ cảm thấy tay hơi tê một chút chứ không sao cả.
Anh hái hết tám quả trên cây, cất vào lồng ngực rồi nói: "Sư tổ, mau đi theo con".
Lữ Thuần Dương ngẩn người, sau đó đi theo sau một người một chó xuống sơn động.
Trở về hang động, Ngô Bình bóc vỏ một quả, bên trong có một chùm tia chớp, anh trực tiếp nhét vào miệng Lý Niệm Tổ luôn. Tia chớp xuống bụng, hoá thành một nguồn năng lượng ấm áp, chảy khắp cơ thể ông.
Lý Niệm Tổ vội ngồi xếp bằng, hấp thu luyện hoá nguồn năng lượng này.
Lữ Thuần Dương hỏi: "Huyền Bình, sao tu vi của cậu cao thế? Hơn nữa khí tức lại khủng bố đến như vậy, khiến tôi phải sinh lòng kiêng dè đấy”.
Ngô Bình: "Một lời khó nói hết. Sư tổ, con nghe nói sư tổ tới từ đại thế giới Kiếm Đạo ạ?"
Lữ Thuần Dương im lặng một lát rồi nói: "Ừ, năm xưa ta cũng được xem là thiên tài kiếm đạo của đại thế giới Kiếm Đạo, tiếc là bị tiểu nhân hãm hại nên phải chuyển thế tu lại”.
Ngô Bình rất tò mò: "Sư tổ, rốt cuộc ai hại sư tổ vậy?"
Lữ Thuần Dương nhìn Ngô Bình, nói: "Nói với cậu cũng được, tên tiểu nhân đó chính là Kiếm Đạo Quân. Năm xưa tôi và ông ta tố chất tương đương nhau, tôi còn có phần nhỉnh hơn chút. Ông ta tự biết mình không thể cạnh tranh lại tôi nên dùng thủ đoạn nham hiểm hại tôi, khiến tôi trở thành phản đồ của đại thế giới Kiếm Đạo. Sau đó ông ta giết hại bảy mươi ba mạng người già trẻ lớn bé của nhà tôi".
Ngô Bình nhíu mày: "Kiếm Đạo Quân này đúng là đáng chết!"
Anh hỏi: "Sư tổ, khi nào người mới đột phá lên Đại La vậy ạ?"
Ngô Bình giẫm chân, một đạo điện quang đưa mọi người ra khỏi đỉnh Vân Lôi, thẳng tới biên giới núi Hỗn Mang.
Ra khỏi kết giới cấm chế, Lữ Thuần Dương nói: "Huyền Bình, tôi về bế quan một thời gian. Hai bố con cậu chăm chỉ tu luyện, đợi ngày tôi tu thành Đại La sẽ tới tìm hai bố con".