Nó đang run rẩy đến cùng cực, dù thiếu hiểu biết đến mấy thì nó cũng biết được sức mạnh của Ngô Bình.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Ai cho mày ăn thịt người hả?”
Con cự xà vội nói: “Nhân Hoàng, cá lớn nuốt cá bé là quy luật rồi nên tôi làm vậy cũng đâu có sai”.
Advertisement
Ngô Bình: “Không sai ư? Được, nay tao sẽ dùng quy luật ấy để đáp trả cho mày”.
Anh túm lấy con cự xà, nó ra sức vùng vẫy, nhưng Ngô Bình quá mạnh nên nó càng giãy lại càng thấy đau đớn. Sau đó, nó đã ngoan ngoãn rồi cầu xin anh: “Nhân Hoàng tha mạng, tôi tu luyện cũng chẳng dễ dàng gì, mới ngưng luyện được yêu đan thôi”.
Advertisement
Ngô Bình: “Tao nghe nói chúng mày cũng có bộ lạc riêng đúng không?”
Con cự xà cứ tưởng Ngô Bình sợ thế lực phía sau mình nên nói ngay: “Nhân Hoàng, tộc tôi là Linh Mãng, trong tộc có một vị yêu thần trấn thủ”.
Yêu thần có cấp bậc và địa vị ngang với Nhân Hoàng, từ đó đủ thấy tộc Linh Mãng này mạnh đến mức nào ở đây.
Ngô Bình cười khẩy nói: “Có con yêu thần vớ vấn thôi mà, nó mà mò tới thì tao chém chết ngay!”
Một đường kiếm loé lên, con cự xà hét lên đau đón rồi bị chém thành nhiều mảnh, một viên yêu đan to như nắm đấm rơi vào tay Ngô Bình.
Mọi người thấy Ngô Bình chém chết con cự xà thì vô cùng mừng rỡ.
Bấy giờ, Ngô Bình mới nhìn thấy con gấu đen cũng đang chạy tới như muốn tham chiến.
Anh hỏi: “Sao bộ lạc lại lấy tên là Hắc Hùng? Mà con gấu đen kia có lai lịch thế nào?”
Hùng Thái đáp: “Bệ hạ, ngày xưa bộ lạc của chúng tiểu nhân có một cường giả đã thuần hoá được một con gái đen. Nó cũng là một cường giả cấp Yêu Vương và được chúng tiểu nhân nuôi dưỡng bấy lâu nay. Vài trăm năm trước, nó đã bị thương nặng trong lúc chống lại người xâm lược bộ lạc, vì thế vẫn đang dưỡng bệnh ở trên núi, sau đó cử hậu duệ của mình xuống bảo vệ cho bộ lạc. Nhưng thực lực của hậu duệ nó có hạn, có mấy con chết rồi. Con gấu đen ở trước mặt người chính là đời con cháu thứ năm của Hắc Hùng Vương”.
Ngô Bình: “Ý ông là Hắc Hùng Vương vẫn đang dưỡng thương ư?”
Hùng Thái thở dài: “Vâng, nhưng không biết có hồi phục được hay không nữa”.
Ngô Bình đáp xuống người con gấu đên, sau đó giơ tay chạm vào đầu nó rồi cười nói: “Dẫn tao đến gặp lão tổ của mày đi, tao có thể chữa khỏi bệnh cho nó”.
Anh là y tiên nên cả người và thú, anh đều có thể chữa khỏi bệnh cho được.
Tuy con gấu này không quá thông minh, chỉ như một đứa bé mười tuổi, nhưng nó cũng hiểu được ý của Ngô Bình.
Nó lập tức hào hứng gật đầu, không cần biết anh nói gì tiếp, nó cứ thể đưa anh lên núi.