Ngô Bình không muốn lãng phí thời gian nên hỏi trưởng lão hướng dẫn: “Tôi luyện đan luôn được không?”
Trưởng lão kia: “Được, có 10 loại đan dược, loại thấp nhất là 50 điểm, cao nhất là 500 điểm, cậu tự chọn đi”.
Ngô Bình đã chọn Phong Lôi Đan 500 điểm rồi đi lấy dược liệu, tiếp theo lấy thần lò Long Hổ ra luyện chế. Theo quy tắc, chỉ cần luyện chế ra đan dược nhị phẩm sẽ được điểm tuyệt đối, nhưng để cho chắc nên anh đã luyện chế đan dược nhất phẩm.
Advertisement
Đương nhiên anh cũng là người luyện chế đan dược xong đầu tiên, khi anh đặt năm viên đan dược lên trước mặt các thầy luyện đan thì họ đều phải gật gù.
Một người trong số đó cười nói: “Cậu Trương có tài luyện đan siêu phàm, chúng tôi khâm phục”.
Advertisement
Ngô Bình: “Quá khen!”
Cuối cùng, năm giám khảo hội ý rồi cho anh 500 điểm.
Cứ thế, Ngô Bình cũng đã giành được điểm tuyệt đối ở vòng này.
Mạc Thái hoàn toàn thất vọng, Ngô Bình được 700 điểm rồi thì hắn ta đuổi theo kiểu gì? Cuối cùng vì quá áp lực nên hắn ta không phát huy được tốt trong lúc luyện đan, vì thế đã luyện chế thất bại, chỉ được 75 điểm.
Những người còn lại thì chỉ được khoảng vài chục điểm ở phần thi luyện đan hoặc luyện thuốc. So ra thì thành tích của Mạc Thái cũng không phải là tệ, chỉ là thua xa Ngô Bình thôi.
Sau đó, vòng thi thứ ba đã bắt đầu.
Ở vòng này sẽ kiểm tra tài chữa bệnh cứu người của thí sinh, trước mặt mỗi thí sính sẽ xuất hiện một bệnh nhân, mức độ bệnh của họ là khó ngang nhau, thậm chí còn chung một bệnh, để tìm các bệnh nhân phù hợp với cuộc thi, Huyền Hoàng Môn đã hao tổn rất nhiều tâm trí.
Vị trưởng lão trước đó tuyên bố: “Quy tắc ở vòng thi này là phải tập trung để chữa khỏi cho bệnh nhân số một, sau khi thành công thì mới được tiếp túc chữa trị cho bệnh nhân số hai rồi cứ thế lên tiếp. Nhưng từ bệnh nhân số hai trở đi, số lượng bệnh nhân sẽ có hạn, ai chữa bệnh chậm thì sẽ mất tư chất tiếp tục cuộc thi”.
Ông ấy ngập ngừng một lát rồi nói: “Bắt đầu!”
Ngô Bình nhìn bệnh nhân số một ở trước mặt mình thì thấy kinh lạc của người này bị tắc, nguyên thân cũng bị thương, anh giơ tay vỗ vào đầu bệnh nhân, một luồng sức mạnh kỳ diệu chảy vào trong có thể của người bệnh.
Nửa phút sau, toàn thân người bệnh đã khoan khoái, mồ hôi túa ra, đồng thời đầu óc cũng tỉnh táo, anh ta mừng rỡ nói: “Cảm ơn thượng tiên, tôi đã khỏi bệnh rồi”.
Lúc này, những người khác vẫn đang chẩn bệnh, Mạc Thái cũng vừa bắt đầu châm cứu cho bệnh nhân của mình.
“Cái gì!”
Gần như tất cả các Tiên y ở đây đều đứng hình rồi bật dậy.
Đến Thượng Quan Tề Sinh cũng phải lẩm bẩm: “Độ Ách Thủ!”
Thượng Quan Linh Nhi kinh ngạc hô lên: “Bố, đây là Độ Ách Thủ đã thất truyền nghìn năm ư?”
Thượng Quan Tề Sinh gật đầu: “Chắc chắn là nó”.
Sau khi chờ giảm khảo kiểm tra lại cho bệnh nhân số một xong, Ngô Bình đã bắt tay vào điều trị cho bệnh nhân số hai. Bệnh nhân số hai chỉ có 30 người, chữa khỏi cho ai là hết người ấy.