Ngụy Vô Cương cúi người xuống: “Đệ tử Vô Cương chào chưởng môn”.
“Ừ, Vô Cương, có việc gì?”, một giọng nói trầm thấp như thể vang đến từ trên chín tầng mây vang lên trong đại điện.
Advertisement
Ngụy Vô Cương: “Chưởng môn, ông vẫn còn ở đại lục Hồng Hoang sao?”
Giọng nói đó lại vang lên: “Tôi đang tìm kiếm cấm địa sinh mệnh với vài người bạn cũ, có chút thu hoạch. Ông có việc gì cứ nói đi”.
Advertisement
Ngụy Vô Cương: “Chưởng môn, Tiêu Thái Tôn thu nhận một đệ tử, tư chất của đệ tử đó quá nghịch thiên, vừa mới nuốt Lôi Hồn Điện Phách. Lôi Hồn Điện Phách này là đồ của ông để lại cho cháu trai cả, hiện tại lại bị một người ngoài lấy đi tôi không chịu được nên tới báo ngay”.
Chưởng môn cười nói: “Lôi Hồn Điện Phách, người có duyên biết tin thì đã sao, dù cháu trai tôi có tư chất tốt nhưng chưa chắc có cơ duyên. Lẽ nào nó không có được thì cũng không cho người khác lấy sao? Vô Cương, lối suy nghĩ của ông còn quá nhỏ mọn”.
Ngụy Vô Cương: “Nhưng mà chưởng môn, Tiêu Thái Tôn vẫn luôn ở một mình, ông ta muốn thu nhận đệ tử như vậy không chừng đang lăm le thèm muốn vị trí chưởng môn của ông”.
Chưởng môn: “Thật tốt khi Thiên Đạo Môn có nhiều thiên tài, thân là chưởng môn, sao tôi có thể đố kỵ được? Ngụy Vô Cương, những lời ông nói có ý khiêu khích, bây giờ đi suy nghĩ lại về hành vi của mình, trước khi tôi quay lại thì không được rời đi, nếu không sẽ bị phạt theo luật”.
Sắc mặt Ngụy Vô Cương trở nên khó coi: “Chưởng môn, những gì tôi nói đều là lời thật lòng”.
“Đủ rồi, ra ngoài!”
Vừa dứt lời, hai tu sĩ đi vào, một người nói với Ngụy Vô Cương: “Trưởng lão Ngụy, mời đi theo chúng tôi kiểm điểm lại về hành vi của mình”.
Ngụy Vô Cương phẫn uất rời đi, ngay sau đó một giọng nữ vang lên: “Những lời Ngụy Vô Cương nói không phải vô lý, Khôn Nhi có tư chất thiên tài, hai mươi bốn tuổi đã thăng thiên trở thành Thiên Tiên. Lôi Hồn Điện Phách đó cũng rất quan trọng với nó, bây giờ có người khác lấy đi, tôi cảm thấy rất khó chịu”.
Chưởng môn: “Đây chỉ là ý kiến của phụ nữ! Đứa bé kia có thể nhận được Lôi Hồn Điện Phách, đây là khí vận lớn đến mức nào? Có lẽ, ông ta sẽ là vũ khí để chúng ta đối đầu với Tiên Giới”.
Người phụ nữ im lặng vài giây: “Ông cụ muốn đào tạo cậu ta, sau đó để cậu ta đi đấu với Đại Thiên Tôn?”
Chưởng môn không có trả lời chỉ nói: “Đi một bước, cẩn thận một bước, tôi cảnh cáo cô không nên nhúng tay vào chuyện này, nếu không cho dù cô có bị Khôn Nhi oán hận, tôi cũng sẽ trừng phạt cô”.
Người phụ nữ nói: “Tôi nghe lời là được mà”.
Lúc này toàn thân Trương Tiểu Bình nóng đến mức khó chịu, thầm nghĩ: Cái nơi quỷ quái này không dành cho con người ở mà, chi bằng mình nâng cao tu vi, hướng đến Trúc Cơ.
Trúc Cơ còn được gọi là tiên thiên, tu sĩ truyền thống chia nó ra thành năm bước, bão đan, luyện hình, sinh niệm, đan thành, linh cảm.
Trong trí nhớ của Trương Tiểu Bình, Trúc Cơ được xây dựng trên nền tảng của việc tu luyện trước đây nhưng chỉ có ba cảnh giới, lần lượt là Giáng Long, Phục Hổ, Kim Đan.
Đối với tu sĩ Trúc Cơ bình thường, cho dù là quỷ đan hay luyện hình, cũng như đan dược, linh thạch sau này thì đều là đường tắt thôi. Trước đây Trương Tiểu Bình đã có nền tảng vững chắc nên những thứ này có thể bỏ qua mà trực tiếp ngưng tụ Kim Đan.