La Thiên Tướng: "Điều Ngô Bình hối tiếc là tu vi không thể đạt được cực hạn trước Trúc Cơ. Đến khi nó bổ sung được điều hối tiếc này thì thành tựu trong tương lai sẽ càng khiếp người hơn nữa".
Lại nói về Trương Tiểu Bình đang luyện Minh Kình trong quan tài, anh chưa luyện được bao lâu đã mơ hồ nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ, có phải sức mạnh của mình có thể truyền dẫn qua không khí?
Advertisement
Thế nên anh phất tay chưởng lên mấy con muỗi đang bay, một tiếng "xì" vang lên, một con muỗi nổ tung, doạ anh giật cả mình.
Cứ như vậy, Trương Tiểu Bình hiểu ra cái gì là Ám Kình.
Advertisement
Luyện vài tiếng đồng hồ, trước khi trời tối lại đến quán ăn của chị Li.
Buổi tối càng đông khách hơn, lúc Trương Tiểu Bình đến thì chị Li đã bị khách kéo vào bàn chuốc rượu. Cô ấy đã uống rất nhiều, hai má đỏ lựng, nhưng người khách kia vẫn ép cô ấy uống.
Chị Li thấy Trương Tiểu Bình thì vẫy anh lại, anh lặng lẽ lại đó.
Chị Li cười giới thiệu: "Đây là em trai tôi, tôi không uống nổi nữa, thật đấy. Để cậu ấy uống thay tôi được không?"
Mục đích của đám đàn ông này là chuốc say chị Li nên đương nhiên không chịu, một gã trọc nói: "Để cậu ta uống thay cô cũng được, nhưng phải uống trước hai chai đã".
Hai chai rượu trắng không phải ai cũng chịu nổi đâu. Dù sau khi linh khí phục hồi, thể chất con người trở nên mạnh mẽ hơn thì tửu lượng của con người cũng chỉ ở tầm nửa lít rượu thôi. Huống chi đây là rượu mạnh sáu mươi lăm độ, rượu này có thể mang đi làm nhiên liệu được luôn đấy.
Trương Tiểu Bình không nói gì, cầm một chai rượu sáu mươi lăm độ 750ml trên bàn lên, ngửa cổ uống, chẳng mấy chốc đã nốc cạn.
Sau đó anh lấy chai thứ hai, vẫn uống một hơi cạn sạch, mặt không đỏ, tim không loạn, lại còn hỏi: "Còn rượu không?"
Đám người đều đực mặt ra, gã trọc bảo anh uống hai chai rượu đứng lên, gã nhìn Trương Tiểu Bình cười nói: "Nhóc, cậu uống giỏi đấy. Người đâu, lấy thêm mười chai rượu nữa".
Gã chỉ vào mười chai rượu mạnh nói: "Nhóc, cậu uống hết chỗ rượu này thì tôi sẽ tha cho chị Li. Nếu cậu không uống hết thì cút sang một bên cho tôi".
Trương Tiểu Bình cũng đến bây giờ mới biết, thì ra mình thích uống rượu đến vậy, hơn nữa tửu lượng lại rất tốt. Anh cũng không biết mình có thể uống được hết chỗ rượu này không, nhưng bây giờ anh không thể chùn bước, vì anh đang đỡ rượu cho bà chủ mà.
Anh không nói một lời nào, cầm chai rượu lên uống ngay. Một chai, hai chai, đến chai thứ ba thì chị Li thấy hơi lo lắng, cầm tay anh lại hỏi: "Cậu không thấy chóng mặt à?"
Trương Tiểu Bình vô cùng tỉnh táo, anh cười nói: "Không, em còn uống được".
Cứ như vậy, cuối cùng anh đã uống hết mười hai chai rượu mạnh, khiến cả bàn đều sợ hãi.
Chị Li cười ha hả: "Bắt đầu từ bây giờ, dưới tay chị Li tôi đã có thêm một con át chủ bài rồi!"