Tử Phi trợn to mắt: “Anh ăn nhiều như thế không sao chứ? Dù gan rồng đã được xử lý sạch nhưng nó chứa một lượng tinh khí chân long lớn, cũng không thể hấp thụ hết chứ?”
Ngô Bình: “Không sao, anh ăn mười mấy cân sẽ không có vấn đề gì”.
Quả nhiên anh ăn một lúc hết mười cân gan rồng, ăn xong gan rồng, chân phượng hoàng cũng đã xong, anh đổ vào trong bát, một người một bát.
Chân phượng hoàng rất dai, cắn một miếng có cảm giác như ăn tôm. Tử Phi ăn vài đũa thì đã no, có muốn ăn tiếp nhưng cơ thể đã không thể chứa thêm nhiều tinh khí phượng hoàng nữa.
Advertisement
Phần còn lại Ngô Bình giữ hai bát, anh ăn phần còn lại, sau đó anh chuẩn bị thêm hai đĩa gan rồng, nhờ Tử Phi mang đến cho cô và em họ của cô ấy.
Bảo người làm bỏ đồ ăn vào hộp thức ăn, Tử Phi nói: “Thức ăn là do anh làm, anh có thể đi cùng em đến gặp cô. Cô em rất tốt, chắc chắn sẽ thích anh”.
Ngô Bình: “Hai bên chưa từng gặp nhau, anh không đi đâu, đợi em ở đây”.
Advertisement
Tử Phí: “Không sao đâu, cùng đi đi”.
Thấy cô ấy cứ liên tục mời, Ngô Bình không thể từ chối được nữa nên cùng cô ấy đến biệt thự của nhà họ Ngụy.
Tử Phi thường xuyên ra vào biệt thự của nhà họ Ngụy, những người gác cổng và tuần tra đều nhận ra cô ấy và chào đón cô ấy khi họ gặp nhau.
Biệt thự nhà họ Ngụy rất lớn, sau khi bay một quãng đường nhất định trong biệt thự mới đáp xuống một sân nhỏ mới lạ.
Cửa biệt thự mở ra, Tử Phi vừa định đi vào, Ngô Bình đã kéo cô ấy, trịnh trọng nói: “Có mùi máu, cũng có tử khí, bên trong có người chết”.
Tử Phi cả kinh, cô ấy cũng không nghĩ gì thêm, đã vội vàng chạy vào.
Trong sân khắp nơi là thi thể người làm, những người này chết một cách kỳ lạ, trên môi đều mỉm cười, ngửa mặt ngã xuống đất, trên người không có vết sẹo.
Tử Phi chạy vào sảnh lớn, trong sảnh một đôi mẹ con ngã trong vũng máu, một cô gái trạc tuổi Tử Phi, đầu bị thủng một lỗ, não bên trong bị hút khô, còn người phụ nữ trẻ tuổi thê thảm hơn, sau lưng bị thú dữ nào đó cắn một cái lỗ, nội tạng đều bị moi hết ra, chỉ còn lại da bọc xương.
Ngay cả mắt, tai và lưỡi của bà ấy cũng không còn, cả mặt bê bết máu, vô cùng đáng sợ.
Nhìn thấy cảnh này, Tử Phi khiếp sợ, sau đó cảm xúc đau buồn và phẫn nộ dâng trào, khuỵu xuống đất, đau thương khóc lớn.
Ngô Bình cau mày, trong lòng có cảm giác bất an, thấp giọng nói: “Tử Phi, chúng ta phải mau chóng báo cho nhà họ Ngụy, chúng ta đừng ở chỗ này lâu”.
Anh còn chưa dứt lời, một đám người đã xông vào, cầm đầu là một thanh niên, hắn nhìn thấy thi thể hai mẹ con trong sảnh lớn nói: “Tử Phi, cô thật ác độc, lại giết chết cô và em họ của mình. Nhà họ Ngụy muốn tiêu diệt cả nhà họ Tử cô để báo thù cho mẹ hai của tôi”.
Tử Phi sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Ngụy Hoành, anh nói bậy bạ, tôi vừa mới đến, trước khi tôi đến, cô và em họ đã bị giết rồi”.
Người thanh niên tên Ngụy Hoành cười mỉa: “Tôi đang nói bậy sao? Người này chẳng phải là đồng phạm của tôi sao?”, nói rồi hắn chỉ tay vào Ngô Bình.
Tử Phi nổi giận quát: “Cậu đừng có vu oan cho người khác như vậy. Anh ấy là bạn của tôi!”
Ngụy Hoành cười lạnh nói: “Ở đây chỉ có hai người, nếu hung thủ không phải hai người thì còn ai vào đây nữa?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Một người đàn ông trung niên hớt hải chạy vào. Dáng người ông ta cao lớn dũng mãnh, mặc đồ màu vàng, chân đi giày tím, mắt trái có hai đồng tử.
Ngụy Hoành vội vàng cúi người kính chào: “Thưa bố!”
Người đàn ông trung niên kia chính là dượng (chồng của cô) của Tử Phi, tên là Ngụy Quang.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!