Ngô Bình ngồi xuống, dựa vào lò đan suy nghĩ gì đó.
Một lát sau, anh hỏi Mục Vũ: “Mục Vũ, trước đây làm sao cậu có ý thức được vậy?”
Mục Vũ bĩu môi: “Từ bé tôi đã có ý thức, lạ lắm à?”
Advertisement
Ngô Bình vừa cười vừa gật đầu: “Ừ đúng, thật ra thực vật cũng có ý thức…”
Dứt lời, anh ngẩn ra, phải rồi, thực vật có ý thức, thế chẳng phải dược liệu cũng có ý thức đấy ư?
Advertisement
Thế là anh hỏi tiếp: “Mục Vũ, cậu thấy tư tưởng và ý thức của mình có gì thay đổi trước và sau khi trở thành cậu bé nhân sâm không?”
Mục Vũ đáp: “Có chứ. Trước đây tôi nhìn thế giới bằng góc độ của thực vật, bây giờ thì dùng góc độ của con người để nhìn thế giới. Hai cảm giác này khác hẳn nhau”.
Ngô Bình hỏi: “Là điều gì đã thúc đẩy sự thay đổi này vậy?”
Mục Vũ ngẫm nghĩ: “Hình như là… sấm sét!”
“Tôi nhớ lúc đó tôi sống rất khổ, môi trường sống của tôi thay đổi, nếu không có gì bất ngờ thì tôi sẽ chết vài năm sau. Nhưng đêm ấy, bầu trời nổ sấm, mưa to gió lớn. Không biết tại sao ý thức của tôi lại thay đổi trong tiếng sấm ấy. Kể từ đó, suy nghĩ của tôi gia tăng qua từng ngày. Khoảng ba năm sau, tôi đã sở hữu ý thức trưởng thành và hoàn chỉnh. Sau đó tôi biến thành hình dáng bây giờ”.
Ngô Bình đứng lên, cười nói: “Sấm sét là năng lượng sản sinh sự sống đầu tiên. Quả nhiên nó có tác dụng thần kỳ!”
Ngay lập tức, sấm sét đã trải đầy hai tay anh. Ngô Bình chưởng vào, một tiếng “rầm” cực lớn vang lên trong lò đan.
Lôi Kinh mà anh tu luyện trước đó, giờ đã có chỗ dùng. Thế là anh không ngừng giải phóng sức mạnh sấm sét, chấn động dược tính ấy.
Ngay tức thì, lò đan giải trừ phong ấn, tiếp tục luyện đan, luồng khí được hình thành từ sự bao bọc của các loại dược tính bị sấm nổ tan ra rồi tụ lại, sau đó lại bị nổ.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dược lực này dần dần có được một chút ký ức nguyên sơ, tốc độ tụ lại của chúng ngày càng nhanh.
Đánh phá cả chục lần, dược lực trở nên vô cùng linh động, như thể đã có được ý thức đơn giản và cơ bản nhất của mình.
Cuối cùng, Ngô Bình vỗ vào lò đan: “Mở!”
Một luồng sáng vút ra rồi bay qua bay lại giữa hai tay Ngô Bình, cuối cùng bị anh đè xuống, trong bàn tay anh liền xuất hiện một viên đan dược!
Trông viên đan dược này như rồng và hổ đang vờn nhau, lơ lửng trên không trung, phát ra tiếng rồng kêu hổ gầm
Đôi mắt sáng rực, Mục Vũ kêu lên: “Đan dược truyền kỳ, Long Hổ Thần Đan!”
Ngô Bình từng lấy được một viên Long Hổ Thần Đan ở Long Hổ Tiên Cảnh. Nhưng viên đó là đế phẩm, không đạt đến cảnh giới truyền kỳ. Song hôm nay anh đã luyện được Long Hổ Thần Đan cấp truyền kỳ!
Ngô Bình thở ra một hơi, cất thần đan vào: “Chắc là tôi qua ải rồi nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!