Chương 163
Ngô Bình nói: “Mẹ, không cần mua đâu, để con đi câu”.
Trương Lệ tròn mắt nhìn con trai mình: “Con nói linh tinh gì thế, con đi đâu câu cá?”
Ngô Bình cười đáp: “Bí mật, con đi rồi về ngay”, anh cầm một cái cầu câu với thùng nước lên rồi đi câu cá.
Chu Thanh Nghiên hiếu kỳ nên đi theo.
Cách biệt thự của nhà họ Chu không xa có một hồ nước tên là Tiểu Đông.
Ven bờ hồ Tiểu Đông là một công việc rất náo nhiệt, các ông bà già hay đến đây tập thể dục. Giờ đang buổi sáng nên có rất nhiều người đi bộ quanh hồ.
Mặt hồ phủ kín lá sen, bên dưới lá có rất nhiều cá bơi lội. Ngô Bình liếc nhìn ròi hỏi Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, em thích ăn cá gì?”
Cô ấy đáp: “Có cá mè không?”
Ngô Bình mỉm cười rồi đi đến bờ hồ ngồi, thấy không có ai nên anh lấy cần câu ra vung xuống nước, một con cá mè bị anh bắt được rồi nằm gọn trong thùng.
Con cá mè này vừa to vừa béo, chắc ít cũng phải cả cân.
Chu Thanh Nghiên bái phục nói: “Anh Ngô, anh siêu thật đấy, lại bắt được con nữa rồi”.
Ngô Bình liên tiếp câu được năm con cá, con nào cũng nặng mấy cân, bấy giờ anh mới hài lòng nói: “Đi, về nấu cá thôi”.
Họ vừa vào nhà thì đã thấy một chiếc xe đỗ bên ngoài, Chu Thanh Nghiên mừng rỡ nói: “Là bố em về đấy”.
Chu Truyền Võ vừa tới, đang ngồi nói chuyện với Chu Viễn Sơn trong nhà, thấy Ngô Bình thì ông ấy vội nói: “Ngô Bình, mấy ngày qua, nhờ có cháu mà bố chú khoẻ lên nhiều rồi.
Ngô Bình gật đầu: “Chú khách sáo quá, ông khoẻ lại nhiều rồi, chỉ cần uống thuốc mấy hôm nữa là khỏi hẳn”.
Chu Truyền Võ gật gù: “Tốt quá rồi”.
Tuy vui là thế, nhưng ông ấy vẫn thoáng có vẻ buồn rầu.
Ngô Bình hỏi: “Chú có chuyện gì thế ạ?”