Chương 160
Vì vậy, chờ Ngô Mi tan học về là cả nhà họ đã đến quán của Mễ Kiến. Vừa tới quán, họ đã thấy có hai chiếc xe sang đỗ ở bên ngoài, chặn đứng lối ra vào quán.
Vì hai chiếc xe đó mà xe ở bên ngoài không vào được, còn xe bên trong cũng không ra được. Vì vậy, quán ăn không thể kinh doanh, rất tiêu điều.
Nghe thấy có tiếng gọi, Mễ Kiến đi ra, vừa thấy Ngô Bình thì anh ta vội chạy tới nói: “Chú em, chú mau về đi, đám kia đang chờ chú đấy”.
Ngô Bình cau mày: “Đám nào cơ anh?”
“Bọn từng bị chú đánh đấy”, Mễ Kiến nói: “Dạo này, chúng nó đỗ xe bành trướng trước quán anh, làm anh không buôn bán gì được, anh đang định đổi địa điểm đây. Không dây với chúng nó được, đành né đi vậy”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Đúng là hống hách! Anh Mễ, để em xử vụ này giúp anh. Hôm nay, em đến ăn cơm, anh mau bảo người chuẩn bị đi”.
Mễ Kiến cười khổ nói: “Chú em, thôi chú kệ chúng nó đi, người ta có tiền có quyền, mình không đấu lại được đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Đám vô danh tiểu tốt thôi anh, em không thể để chúng nó tác oai tác quái vậy được”.
Mễ Kiến thấy thế thì chỉ biết lắc đầu cười trừ, nhưng vẫn đi chuẩn bị nấu nướng.
Anh ta vừa bê được vài món ăn lên thì đã có tiếng ồn ào ở bên ngoài, Ngô Bình đi ra ngoài kiểm tra. Đám lưu manh lần trước đã xuất hiện, chúng đang chỉ vào mặt Mễ Kiến rồi chửi bới, anh Mễ chỉ cúi đầu mà không nói gì, tay thì đã nắm chặt thành quyền.
Ngô Bình thấy thế thì rung tay, tên thanh niên đang mắng chửi chợt sùi bọt mép rồi ngã lăn ra đất. Đồng bọn của hắn sợ quá vội đỡ hắn dậy, nhưng không biết phải làm sao, cuối cùng đành gọi xe cứu thương.
Mười phút sau, xe cứu thương đã tới, một người chỉ vào Mễ Kiến rồi nói: “Đại ca của chúng tao phát bệnh vì cãi nhau với mày, mày phải chịu trách nhiệm”.
Gã vừa nói dứt câu thì người chợt run lên rồi cũng sùi bọt mép, sau đó ngã vật ra đất. Vì thế, xư cứu thương tiện thể đưa cả gã đi luôn.