Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thần Y Toàn Năng - Lục Phàm (FULL)

“Cậu Lục, lão biết cậu không đơn giản, vừa rồi đã sớm gọi cậu lên đây ngồi rồi, cậu lại còn từ chối.” Liễu đại sư mỉm cười: “Hiện tại cũng vẫn lên ngồi đây thôi!”

“Liều đại sư quá khen!” Lục Phàm cười khẽ: “Chẳng qua tôi được Bạch tiên sinh ưu ái mà thôi!”

“Lục tiên sinh, hai người quen nhau sao?” Bạch Thiên Thần kinh ngạc: “Liễu đại sư là bạn thân của lão gia tử, sao ngài lại…”

“Gặp nhau ở chợ đồ cổ, trùng hợp thôi!” Liễu đại sư mỉm cười nói: “Cái cậu này thực lực khó lường lắm, mắt nhìn đồ cũng rất tinh! Chỉ sợ qua vài năm nữa, lão cũng chưa chắc có thể nhìn đồ vật tinh tường bằng cậu ta.”

“Thì ra Lục tiên sinh chẳng những hiểu y thuật, còn hiểu cả đồ cổ?”

Bạch Thiên Thần cười nói, cảm thấy Lục Phàm càng ngày càng thần bí.

Lần trước ở nhà chính Bạch gia, Lục Phàm chữa khỏi cho lão gia tử, hắn đã cảm thấy Lục Phàm không đơn giản, bây giờ xem ra Lục Phàm còn hơn cả những gì mà hắn tưởng tượng nữa.

“Chỉ là tùy tiện chơi đùa thôi, tôi cũng không hiểu lắm đâu.” Lục Phàm khiêm tốn cười.

“Cậu quá mức khiêm tốn rồi, lấy nhãn lực ngày đó của cậu, sau này nếu cậu có hứng thú với đồ cổ thì nhớ thương lượng với lão một chút!” Liễu đại nhân thẳng thắn nói.

Trên dãy ghế đầu, rất nhiều người hâm mộ nhìn Lục Phàm, Lục Phàm tuổi trẻ như thế kia, lại quen biết với nhiều đại nhân vật có tiền có quyền ở Thanh châu như vậy, có lẽ anh ta cũng là người có lai lịch không tầm thường!

“Nói đến đồ cổ, suýt thì tôi quên mất.”

Lục Phàm lấy ra bát sứ Thanh Hoa: “Đây là lễ vật mừng thọ tặng cho Bạch lão gia tử, hy vọng ông ấy sẽ không chê!”

Sau khi cầm lấy chiếc bát sứ, Bạch lão gia tử bối rối, tuy ông rất yêu thích đồ cổ nhưng kiến thức về đồ cố thì ông cái biết cái không, cái bát trắng xanh trong tay trông y hệt như một cái bát bình thường.

“Lục tiên sinh, ngài… giản dị quá.” Bạch Tuyết cười nói: “Không ngờ lễ vật của tiên sinh là một cái bát bình thường.”

Rất nhiều người trong phòng tiệc cũng kinh ngạc, Lục Phàm làm như vậy đáp lại thịnh tình của Bạch gia hình như không được cho lắm đúng không!

“Đây không phải cái bát bình thường, nó giá trị hơn trăm vạn đấy!”

Lâm Khả Nhi nói, Lục Phàm sẽ không nói dối

cô.

“Hơn một trăm vạn?”

Mọi người đứng dậy nhìn cái bát sứ Thanh Hoa, hiếm thấy cái bát sứ nào có thế bán được tới hơn trăm vạn!

Bạch Thiên Thần ngạc nhiên nói: “Lục tiên sinh, chiếc bát sứ trắng xanh này nhìn rất bình thường, không giống bảo vật thời xưa chút nào. Thật sự có thế bán đấu giá hơn một trăm vạn sao?”

“Bạch gia chủ đang nghi ngờ mắt nhìn của tôi hả!” Lục Phàm nhún nhún vai: “Nếu như tôi không bán được, Liễu đại sư ngồi bên cạnh tôi đây chắc chắn sẽ tức đến chửi thề mất!”

Lời vừa dứt, mọi người nhao nhao nhìn về phía Liễu đại sư, đã thấy ông tươi cười nhìn Lục Phàm: “Cậu Lục nếu đã nói nó có giá trị hơn một trăm vạn thì không sai đâu! Tin cậu ấy đi!”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, mọi người đều ngưỡng mộ nhìn Lục Phàm, lời nói này của Liều đại sư cũng đủ để giải thích hết thảy.

“Lục tiên sinh có thế đến tham dự tiệc mừng thọ của lão gia tử, Bạch gia đã vạn phần cảm tạ rồi, sao có thể nhận lễ vật quý giá như thế này nữa?” Bạch Thiên Thần vội vàng nói: “Lục tiên sinh mau lấy lại đi!”

“ơ hay đồ đã tặng sao có thể lấy lại!” Lục Phàm xua tay: “Đây còn là lề mừng thọ nữa đấy, ai mà làm thế bao giờ, Bạch gia chủ đừng phạm quy như thê’.”

Bạch Thiên Thần do dự một lát, mới gật đầu: “Lục tiên sinh chân thành như vậy chúc thọ cho lão gia tử, tôi cũng không tiện cự tuyệt.”

Lục Phàm cũng khẽ gật đầu, chiếc bát sứ trắng xanh này tuy quý giá nhưng vốn mua nó để làm lê vật tặng chúc thọ cho Bạch lão gia tử mà!

Ăn uổng xong, Lục Phàm đi đến bên cạnh Bạch lão gia tử, bắt mạch cho ông, sau đó cười nói: “Trải qua mấy ngày điều dưỡng, cơ thể lão gia tử đúng là đã khá hơn rất nhiều rồi.”

“Đều là nhờ Lục tiên sinh cả, nếu không hôm đó lão gia tử đã gặp nguy hiếm.” Bạch Thiên Thần cười nói: “Lục tiên sinh có yêu cầu gì, cứ việc nói cho tòi biết, chỉ cần tôi có thể làm được chắc chắn sẽ không khiến Lục tiên sinh thất vọng!”

“Chuyện đó sau này hãy nói!” Lục Phàm cười nói: “Đã lấy đi một tấm thẻ của Bạch gia chủ ròi mà vẫn chưa hài lòng, vậy chẳng phải là tôi rất tham lam sao?”

“Chỉ là một tấm thẻ chí tôn thôi mà, không quý giá đến mức đó đâu!” Bạch Thiên Thần mỉm cười nói.

Trong góc phòng tiệc, đám người Lưu Huyền

Hào cũng bắt đầu dùng bữa, nhưng trong lòng ai cũng có cảm xúc lẫn lộn. Đêm đó trong câu lạc bộ, bọn họ không ngừng chế nhạo Lục Phàm, bây giờ ngầm lại người buồn cười nhất chính là bọn họ.

Tiệc rượu kết thúc, mọi người rời đi, Bạch Tuyết nhìn Lục Phàm: “Lục tiên sinh, để tôi đưa hai người về!”

“Không cần!” Lục Phàm cười nói: “Chúng tôi gọi xe về là được, không thế cứ làm phiền Bạch tiểu thư được.”

“Lục tiên sinh sao lại khách khí như vậy?” Bạch Tuyết cười nói: “Tôi còn có chuyện muốn cùng Lục tiên sinh thương lượng.”

“Bạch tiểu thư muốn thương lương hay nhờ vả gì nói thẳng cho tôi biết là được!” Lục Phàm tò mò nói: “Bạch tiểu thư cũng đâu phải người sẽ che giấu chuyện gì đó đâu mà đúng không?”

“Bây giờ ở đây người quá nhiều không tiện, buổi tối tìm được một chỗ vắng người, tôi sẽ nói cho tiên sinh biết!” Bạch Tuyết nghiêm túc nói.

“Tìm một nơi không có người?”

Lâm Khả Nhi ngoan ngoãn đứng một bên, cô cứ cảm thấy mấy lời này rất kỳ quái, sau khi bị lặp lại, Bạch Tuyết cũng xấu hổ đỏ mặt: “Tôi không có ý đó, thực ra tôi chỉ có chuyện muốn bàn thôi!”

“Được, được.” Lục Phàm bất đắc dĩ nói: “Nếu cô có việc muốn bàn, vậy tối nói sau nhé.”

Bạch Tuyết trịnh trọng gật đầu, hài lòng rời đi.

“Anh Lục Phàm, hôm nay em làm anh mất mặt rồi.” Lâm Khả Nhi tủi thân nói: “Đều tại em tham ăn.”

“Em đang nói nhảm cái gì đấy!” Lục Phàm cười nói: “Em không có làm mất mặt anh, những người đó không phải là người tốt! Một ngày nào đó, anh sẽ làm cho bọn họ trả giá vì những gì hôm nay bọn họ đã làm.”

“Em tin anh Lục Phàm nhất định làm được!” Lâm Khả Nhi gật đầu.

Vừa lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Lưu Huyền Hào cùng những người khác đi tới: “Trước đây chúng tôi ở câu lạc bộ toàn bộ đều có mắt không tròng, mong Lục tiên sinh có thể bỏ qua, không trách bọn tôi!!”

“Tôi chưa từng trách móc gì mọi người cả! “Lục Phàm liếc mắt một cái:” Mọi người không cần phải như thế này đâu!”

“Là lỗi của chúng tôi, chúng tôi coi thường người khác, nếu hôm đó không có tiên sinh ở đó, chúng tôi đã xong đời rồi!” Lưu Huyền Hào thấp giọng nói.

“Được rồi, chuyện quá khứ cứ nhắc lại làm gì!” Lục Phàm nhún vai, kéo Lâm Khả Nhi rời đi.

Đám người Lưu Huyền Hào đứng sững một bên, một lúc lâu sau mới hồi thần, sau chuyện này hắn cũng hiếu ra được vài đạo lý, dù đối xử với ai cũng đừng nên quá tuyệt tình, nếu không người chịu thiệt cuối cùng sẽ là chính mình…

Trở lại xóm người lao động, Lục Phàm tắm rửa, mặc một bộ quần áo sạch sẽ, cả người cảm giác sảng khoái hơn rất nhiều.

“Tiểu Phàm, muộn thế này con mới ra ngoài à?” Bà Quế Hoa hỏi: “Có chuyện gì à?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!