Trong căn phòng ở tầng cao nhất.
Vừa vào cửa, Lý Ngọc Lâm đã nhìn thấy giám đốc Dương đang quỳ gối ở cửa. Hiện tại giám đốc Dương gục đầu xuống, trên mặt có chỗ thì xanh chỗ thì tím, giống như bị người ta đánh một trận cực nặng.
Đám người Lâm Mạc Huy, Hứa Thanh Mây, Thái Tử ngồi ở bên cạnh bàn, Mã Phú Quý thì cung kính đứng ở bên cạnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Ngọc Lâm ngẩn ra. Trước kia giám đốc Dương này luôn hoành hành ngang ngược, không ai bì nổi.
Cho dù là ông chủ của cửa hàng Ferrari 4S mà nhìn thấy giám đốc Dương thì cũng phải cung kính, khách khí.
Mà bây giờ anh ta lại quỳ gối ở đây như vậy, không cả dám thả rắm.
Còn ông chủ Mã, nhân vật máu mặt của tỉnh Hải Dương kia lại đứng bên cạnh giống như một người phục vụ, bị tội liên đới nên cũng không có vị trí ngồi. Lý Ngọc Lâm chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi tình huống như vậy.
Tuy rằng lúc phía trước cô ấy biết thân phận của Lâm Mạc Huy không đơn giản, nhưng nhìn thấy cảnh này, cô ấy vẫn bị sốc.
Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt thấy cảnh như vậy thì cũng hơi sốc một chút.
Có điều đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hai người cũng dần quen rồi.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Hai người kéo Lý Ngọc Lâm đến bên bàn, Lý Ngọc Lâm nhìn Mã Phú Quý đứng ở bên cạnh, cúi đầu không dám ngồi xuống.
Mã Phú Quý còn chưa ngồi, sao cô ấy dám ngồi?
Phương Như Nguyệt lại không nghĩ nhiều như vậy, kéo cô ấy đến bên cạnh mình rồi ngồi xuống, thuận tiện còn giới thiệu cô ấy với mọi người một chút.
Hứa Thanh Mây cũng có ấn tượng rất tốt về Lý Ngọc
Lâm, cô gái này rất lương thiện và rất chính nghĩa.
Biết cô ấy là đồng hương với mẹ mình, Hứa Thanh Mây lại càng thân mật với cô ấy hơn.
Thậm chí ánh mắt Mã Phú Quý nhìn Lý Ngọc Lâm cũng có thêm một chút hiền lành và tôn trọng.
Lý Ngọc Lâm ngồi ở đây, có cảm giác được thương yêu mà sợ hãi.
Mấy người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Mã Phú Quý đích thân rót rượu, nhận lỗi đủ thứ.
Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt thấy người máu mặt như Mã Phú Quý đích thân xin lỗi, trong lòng rất là đắc ý, mặt mũi hồng hào, cực kỳ vui sướng.
Nhưng gương mặt Lâm Mạc Huy vẫn chẳng có chút biểu cảm nào, giống như chẳng hề để ý đến lời xin lỗi của Mã Phú Quý.
Còn Thái Tử thì càng không buồn liếc nhìn anh ta một cái, hoàn toàn không để Mã Phú Quý vào mắt.
Mà Mã Phú Quý cũng không thèm để ý, anh ta biết rõ, bất kỳ một ai trong hai người này đều có thể nghiền chết anh ta cực kỳ dễ dàng.
Hai người chịu ngồi ở đây ăn cơm đã là nể mặt anh ta lắm rồi
Sau khi Mã Phú Quý uống thêm vài chén rượu thì cũng đi thẳng vào chủ đề chính.
Anh ta đứng dậy đi đến bên cạnh giám đốc Dương, đột nhiên đá một phát vào đầu giám đốc Dương.
Giám đốc Dương ngã gục xuống đất rồi lại nhanh chóng đứng dậy, cung kính quỳ dưới đất, không dám phát ra chút tiếng động nào.
Mã Phú Quý đạp anh ta mấy phát liên tiếp, lần nào giám đốc Dương cũng bị đá ngã, nhưng lần nào cũng vội vàng bò dậy quỳ ngay ngắn. Nhớ đọc truyện trên Tamlinhhay để ủng hộ team* nha!!!
Lý Ngọc Lâm trơ mắt nhìn ông chủ lớn đã từng hoành hành ngang ngược không ai bì nổi ở cửa hàng Ferrari 4S này, bây giờ lại miệng chảy máu, mặt mũi bầm dập, chật vật không chịu nổi nhưng trước sau vẫn duy trì vẻ mặt cung kính.
Trong lòng cô ấy cảm thán không thôi, đây chính là sự chênh lệch giữa người với người!
Mã Phú Quý liên tục đánh trong chốc lát, Lâm Mạc Huy mới mở miệng: “Mã Phú Quý, nếu anh chỉ dạy dỗ anh ta như vậy thì không cần tiếp tục nữa đâu.” “Chúng tôi không có thời gian để chơi với anh!”
Mã Phú Quý đang chờ những lời này của Lâm Mạc
Huy.
Anh ta vội vàng cười nói: “Anh Huy, tên khốn kiếp này dám bất kính với bà xã và bố mẹ vợ của anh, đương nhiên không thể buông tha cho cậu ta một cách dễ dàng như vậy được.” “Tôi đã giáo huấn cậu ta rồi, hơn nữa, cậu ta nhận ra sai lầm của mình rồi.” “Để biểu đạt lời xin lỗi, cậu ta muốn bồi thường một tòa nhà.” “Không biết ý anh Huy như thế nào?”
Nghe nói vậy, Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt, bao gồm Lý Ngọc Lâm đều là mở to hai mắt.
Bồi thường bằng một tòa nhà? Ra tay mạnh như vậy sao?
Nơi này chính là thành phố, cho dù là phòng trọ ở nơi tương đối hẻo lánh một chút thì một mét vuông cũng có giá hơn bảy mươi triệu.
Một tòa nhà thì ít nhất cũng phải mấy nghìn mét vuông, nhiều thậm chí là mấy chục nghìn mét vuông.
Tính ra thì giá cũng phải hơn mấy trăm tỷ. Xin lỗi như vậy là đủ thành ý rồi nhỉ?