Cô ta bị mắng có vẻ không cam lòng: "Anh.... làm sao anh biết anh ta là Viên Hữu Đức?" "Anh gặp qua Viên Hữu Đức chưa?" "Làm sao anh biết người đó có phải là giả hay không?" Người đàn ông tức giận nói: "Đương nhiên là tôi đã nhìn thấy!" "Khi tôi làm kinh doanh y tế vài năm trước, tôi đã may mắn gặp ông ta một lần." "Hơn nữa, người nhà ông ta ăn cơm ở tầng trên, ít nhất cũng phải có thẻ bạch kim mới có thể lên tầng." "Cô có tư cách gì mà nói người ta là giả?" "Mấy người xung quanh anh ta đều là những tên tuổi lớn trong ngành y tế ở Hải Dương" "Coi như Viên Hữu Đức là giả, những người bên cạnh anh ta cũng có thể giả sao?"
Mọi người xung quanh gật đầu, đa số đều không biết Viên Hữu Đức.
Tuy nhiên, họ vẫn biết những nhân vật có tiếng ở thành phố Hải Dương.
Những nhân vật có tiếng này đều tôn kính với Viên Hữu Đức như vậy, thân phận này vẫn là giả sao?
Thăng Bình làng nghe cuộc trò chuyện, sắc mặt cũng trở nên cực kì khó coi.
Vừa rồi cô ta còn tưởng rằng Hứa Thanh Mây đang khoác lác, không ngờ những gì Hứa Thanh Mây nói lại là sự thật. "Thanh Mãy, công ty của cậu có quá nhiều công việc." "Thảo nào cậu không cần đến việc kinh doanh của tập đoàn Phước Nguyên."
Thăng Bình phẫn nộ nói.
Hứa Thanh Mây cười cười: "Bất kể thế nào, tớ vẫn phải cảm on cậu"
Sắc mặt của Thăng Bình hơi dịu lại, cô ta lại liếc nhìn Lâm Mạc Huy: "Tên Lâm Mạc Huy kia, tôi đang tự hỏi sao công ty anh có thể tăng trưởng nhanh như vậy, ra là có lực lượng." "Tuy nhiên, tôi nói với anh một lần nữa." "Anh chỉ là con rể, nhà họ Hứa giàu có cỡ nào cũng không liên quan gì đến anh." "Ăn bám thì có thể, nhưng anh phải tự biết mình, có hiểu không?"
Lâm Mạc Huy bĩu môi, nếu không phải lo lắng Hứa Thanh Mây kẹt ở giữa, tình thế khó xử thì anh đã lấy ly rượu tạt vào mặt người phụ nữ này rồi.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Tìm được một người bạn trai ngoại quốc liền cho là mình ghê gớm sao?
Sau khi tán gấu một lúc, đột nhiên Thăng Bình nhân cơ hội chuyển chủ đề sang nhà cấp trên. "À đúng rồi." "Tập đoàn Phước Nguyên đã sắp xếp cho Peter một khu căn hộ lớn, hơn hai trăm mét vuông, ở ngay Hoa Đình Thịnh Vượng." "Thanh Mây, không phải cậu thích nhà ở Hoa Đình Thịnh
Vượng nhất sao?" "Hôm nào rảnh, tớ sẽ đưa cậu đi tham quan." "Khung cảnh bên trong đó rất đẹp, đó là ngôi nhà đẹp nhất mà tớ từng thấy trong đời, cậu nhất định sẽ thích nó." Nụ cười của Hứa Thanh Mây có chút miễn cưỡng.
Trước đây cô đã đọc tài liệu về Hoa Đình Thinh Vượng, cô rất thích nhà ở đây và mơ ước được sống trong đó.
Nhưng bây giờ cô là chủ tịch của công ty dược phẩm Hưng Thịnh, sở hữu tài sản hàng trăm ti.
Tuy nhiên tiền của cô chủ yếu là ở công ty, bản thân cô thực sự không có nhiều tiên.
Không thể mua một căn biệt thự như vậy được.
Nhìn thấy biểu hiện của Hứa Thanh Mây, trong lòng Thăng Bình cực kì thỏa mãn.
Cô ta lại liếc nhìn Lâm Mạc Huy, chế nhạo nói: "Đúng vậy." "Muốn đến nhà của tớ, cậu đừng mang theo những kẻ chi biết ăn bám kia." "Những người sống ở Hoa Đình Thịnh Vượng đều là nhân vật ở tầng lớp thượng lưu ở Hải Dương. "Để một kẻ vô dụng đi vào, thật sự là một sự xúc phạm với nơi cao cấp đó, hiểu không?"
Hứa Thanh Mây khẽ cau mày, Thăng Bình xúc phạm Lâm Mạc Huy như vậy khiến cô có chút khó chịu. "Cảm ơn." "Tuy nhiên, những người nhỏ bé như chúng tớ không thể đến những nơi cao cấp như vậy" "Chúng tớ sẽ không làm phiền đâu."
Peter cười khúc khích: "Cô Thanh Mây, cô hiểu lầm rồi." "Chúng tôi không hoan nghênh một số kẻ lỗ mãng." "Nhưng cô xinh đẹp như vậy, chúng tôi chào đón còn không kip." "Nhân tiện, cuối tuần này tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc ở nhà." "Khi đó, tôi sẽ mời một số bạn bè từ đất nước của tôi, họ đều là những quý ông văn minh, trong đó có một số nhân vật lớn." "Cô Thanh Mây có thể tới dự tiệc của chúng tôi. Đến lúc đó, tôi sẽ giới thiệu thêm nhiều nhân vật có tên tuổi cho cô, cũng sẽ giúp ích cho sự nghiệp của cô."
Thăng Bình lập tức gật đầu: "Đúng vậy Thanh Mây, đến lúc đó cậu nhất định phải tới." "Peter quen rất nhiều những người giàu có ở đất nước anh ấy" "Có rất nhiều con cháu của các gia đình quý tộc, tất cả đều giàu có và đẹp trai” "Cậu chắc chắn là mẫu người mà họ thích. Đến lúc đó, tớ nhất định sẽ để dành anh đẹp trai nhất cho cậu." Lâm Mạc Huy ở bên cạnh nghe được khẽ nhíu mày, tôi còn đang ở đây mà hai người nói vậy là có ý gì? Hứa Thanh Mây lắc đầu: "Không được.” "Tớ đã có gia đình rồi, không cần quen biết mấy anh đẹp trai" "Tớ không thích hợp với một bữa tiệc như vậy."
Thăng Bình gấp gáp, cô ta thực sự rất muốn giới thiệu Hứa Thanh Mây với mấy nhân vật lớn.
Bằng cách này, cô ta có thể nâng cao vị trí của mình, nói không chừng cũng có thể sẽ nhận được rất nhiều lợi ích. Trong mắt Thăng Bình, Hứa Thanh Mây là quân bài quan trọng để cô ta leo lên.
Thăng Bình giả vờ tức giận: "Thanh Mây, chồng tớ đích thân mời cậu mà cậu không định giữ cho tớ chút thể diện sao?” "Hơn nữa, việc quen biết thêm nhiều người sẽ giúp ích cho sự nghiệp của cậu." "Ai nói rằng cậu đã kết hôn thì không thể đi dự tiệc chứ?" "Lâm Mạc Huy, để anh tự nói đi, anh có ủng hộ Thanh Mây tham gia bữa tiệc này không?" "Anh có muốn phát triển hơn nữa sự nghiệp của Thanh Mây không?" "Anh là đàn ông chắc chắn phải biết nên làm thế nào." "Anh đã không giúp được cho Thanh Mây thi thôi, còn không định để cho Thanh Mây tự mình phấn đấu sao?" "Anh không muốn Thanh Mây thành công, không muốn Thanh Mây hạnh phúc sao?"
Lâm Mạc Huy không nói nên lời, Thăng Bình này thật không biết xấu hổ.
Cô ta muốn giới thiệu vợ của anh với những người đàn ông khác, và hỏi anh có muốn không?
Ý tứ của cô ta là nếu anh không muốn thì chính anh đang cản trở sự phát triển sự nghiệp của Hứa Thanh Mây, biển anh thành tội đồ sao?
Ý nói anh là đồ bỏ đi sao?
Ngay khi Lâm Mạc Huy đang chuẩn bị phản kích thì đột nhiên ngoài cổng có vài người bước vào.
Người cầm đầu chính là Hổ Đông An.
Anh ta vừa định lên tầng nhưng đột nhiên nhìn thấy Lâm Mạc Huy ở đây, hai mắt lập tức sáng lên. "Anh Huy, anh cũng ở đây sao?" Huy rồi, xin chào." "Đây chắc là vợ anh
Hổ Đông An vội vàng chạy tới bên Lâm Mạc Huy, khom lừng củi chào.
Thăng Bình liếc nhìn Hổ Đông An với thái độ khinh bi, tự thắc mắc Lâm Mạc Huy có thể là nhân vật lớn đến mức nào chứ?
Hơn nữa, còn cung kính với Lâm Mạc Huy như vậy, vậy thì Hổ Đông An này chẳng qua cũng chỉ là người bình thường.
Hứa Thanh Mây có hơi kinh ngạc: "Đây là...?"
Hổ Đông An cười nói: "À, tôi tên là Hồ Đông An, quản lí công ty con của công ty dược phẩm chúng ta."
Thăng Bình ngay lập tức cười lạnh, hóa ra chỉ là một quản lý nhỏ của công ty con công ty dược phẩm Hưng Thịnh.
Chang trách anh ta cúi đầu chào Lâm Mạc Huy. Đoán chừng không biết rõ hoàn cảnh nhà họ Hứa, coi như nịnh bợ Lâm Mạc Huy để thăng chức đi. Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thăng Bình đối với Hồ Đông An càng thêm khinh thường.