Peter nhìn Lâm Mạc Huy, cười chế giễu một cái rồi tiếp tục nói với Hứa Thanh Mây: "Chỉ cần chủ tịch Thanh Mây mở lời là được. Chuyện này thì tôi có thể tự quyết định được, một đơn hàng tầm mười mấy hai mươi triệu cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Thăng Bình gật đầu liên tục: "Đúng thế, Peter có quyền hành rất cao ở Tập đoàn Phước Nguyên đấy. Thanh Mây, vì chúng mình là người một nhà nên Peter mới đồng ý giúp đỡ cậu đẩy, chứ nếu là người khác thì anh ấy sẽ không ra tay giúp đỡ đầu. Thanh Mây, sao cậu còn không mau cảm ơn Peter một câu đi."
Peter mim cười nhìn Hứa Thanh Mây, ánh mắt của anh ta vẫn nóng hừng hực như trước.
Vẻ mặt của Lâm Mạc Huy trở nên lạnh lùng: "Anh nghe mà không hiểu chúng tôi vừa nói gì à? Gần đây công ty dược phẩm Hưng Thịnh của chúng tôi rất bận nên tạm thời sẽ không nhận thêm đơn đặt hàng mới.
Thăng Bình giận tím mặt: "Lâm Mạc Huy, anh có ý gì đấy? Anh năm lần bảy lượt ngăn cản chúng tôi cung cấp đơn đặt hàng cho Thanh Mây, rốt cuộc thì anh muốn gì đây? À đúng rồi, anh ở nhà ăn bám tiền của vợ thì đúng là rất thoải mái, rất dễ chịu rồi. Thế nhưng anh có biết Thanh Mây phải chịu đựng những khó khăn gì khi phải điều hành chuyện làm ăn của công ty không? Anh không giúp đỡ Thanh Mây thì thôi nhưng ít nhất thì anh cũng đừng vươn tay kéo cậu ấy xuống vũng bùn chứ. Không biết Thanh Mây ngã hỏng đầu ở chỗ nào mà lại đi gả cho một kẻ vô dụng, bất tài như anh."
Lâm Mạc Huy nổi nóng ngay tức khắc, Hứa Thanh Mây thấy thế thì vội vàng nói: "Thăng Bình, cậu không nên nói như vậy đâu. Thật ra thì Lâm Mạc Huy nói không sai, gần đây công ty của chúng tớ khá bận rộn, thật sự nhận thêm đơn hàng mới thì không được thích hợp cho lầm. Thăng Bình, tớ cảm ơn ý tốt của hai người nhé."
Nghe thể thì Peter nhíu mày, còn Thăng Bình thì nói trong sự bực tức: "Thanh Mây ơi Thanh Mây, cậu quá hiền lành, quá lương thiện rồi đấy. Để bảo vệ thể diện cho kẻ vô dụng này mà cậu chấp nhận vứt bỏ hợp đồng làm ăn mới hả? Cậu có biết là ngoài kia có bao nhiêu người đang khóc lóc cầu xin mong có được món hợp đồng béo bở này không? Chỉ vì sĩ diện của một kẻ bất tài mà cậu khoe khoang những điều không có thật vậy à? Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy?" Trên mặt Hứa Thanh Mây là vẻ xấu hổ: "Tớ.."
Peter nói bằng giọng lạnh lùng: "Nếu cô Thanh Mây đây đã coi thường tập đoàn Phước Nguyên như vậy thì chuyện này coi như xong. Tôi quyết định bắt đầu từ hôm nay, giữa tập đoàn Phước Nguyên và công ty dược phẩm Hưng Thịnh sẽ không có bất cứ mối làm ăn nào nữa bởi vì tôi hoàn toàn không nhìn thấy một chút thành ý nào của công ty dược phẩm Hưng Thịnh."
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Hứa Thanh Mây sững người, cô không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này. Nhưng đúng lúc đó, Lâm Mạc Huy chỉ cười lạnh lùng một tiếng: "Peter, anh có thể lên làm chủ của tập đoàn Phước Nguyên hả?"
Trên mặt Thăng Bình là vẻ đắc ý: "Nói thừa! Chồng chưa cưới của tôi là CEO của tập đoàn Phước Nguyễn đấy, anh có biết CEO là gì không hả? CEO chính là người nằm trong tay mọi quyền hành và có thể giải quyết toàn bộ mọi chuyện trong tập đoàn, chỉ cần anh ấy nói một câu thôi là đã có thể chặn đứng tất cả các con đường làm ăn của công ty dược phẩm Hưng Thịnh đấy. Lâm Mạc Huy, chuyện đi đến nước này đều là do anh gây ra, anh có gánh vác được trách nhiệm không hả?" Tất cả mọi người đang ngồi xung quanh đó cũng đều bất đầu xì xào bàn tán. "Chi vì một chút sĩ diện mà đánh mất bản hợp đồng cả mấy chục triệu, trong não tên này không có gì à?" "Ha ha ha, tôi ghét nhất loại đàn ông như thể này. Năng lực thì không có nhưng giỏi nhất là chuyện kéo người khác xuống vũng bùn." "Mà cũng đúng thôi, người có năng lực thì sẽ không để người phụ nữ của mình phải đầu tắt mặt tối bên ngoài như thế đâu" "Là đàn ông thì ít nhất phải có trách nhiệm một chút, người như thế mà cũng xứng đáng với hai từ "đàn ông" à?" Tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao khiến sắc mặt của
Hứa Thanh Mây cũng dần trở nên khó coi. "Thăng Bình, tớ nói thật mà, dạo này công ty của chúng tớ thật sự rất bận đấy."
Hứa Thanh Mây nói to, chủ yếu là để cho những người ngồi xung quanh đó nghe vì cô muốn lấy lại thế diện cho Lâm Mạc Huy
Trên mặt Thăng Bình là vẻ thất vọng và chán chường chưa từng có: "Thôi được rồi, tớ biết rồi. Thanh Mây, từ nhỏ cậu đã thích khoe mẽ như thế rồi. Nhưng vì một kẻ vô dụng như thế, cậu thấy có đáng không? Ai da, cậu cũng khờ thật đấy."
Trên mặt những người ngồi quanh đây đều tràn ngập vẻ giễu cợt, theo họ thấy thì cái cô Hứa Thanh Mây này rõ ràng là đang cố ý khoe mẽ mà thôi. Ngay khi Hứa Thanh Mây đang định giải thích thêm lần nữa thì đột nhiên có một nhóm người bước vào cửa.
Mà người dẫn đầu chính là Viên Hữu Đức.
Ông ta được vây giữa một nhóm người rất đông, cả đám bước vào trông cực kỳ khí thế. Mà tất cả những người đi bên cạnh ông ta đều là những người có địa vị rất cao trong giới y dược ở thành phố Hải Dương, thậm chí có những người còn thường xuyên xuất hiện trên báo chí và tin tức thời sự.
Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt trong đó đều bị nhóm người này thu hút, họ đều biết rõ nhóm người vừa bước vào đều là những người có địa vị rất cao. Nhất là người có tên là Viên Hữu Đức đang đi ở giữa, mặc dù ít người biết đến ông ta nhưng với khí thể bừng bừng kia thì ông ta đã vượt xa những người đang đi bên cạnh rồi.
Đột nhiên Viên Hữu Đức liếc nhìn Hứa Thanh Mây một cái rồi đi nhanh về phía cô bằng vẻ mặt vui mừng. "Chào chủ tịch Thanh Mây, không ngờ lại có thể gặp được cô ở đây." Viên Hữu Đức cười vui vẻ rồi chào hỏi. Hứa Thanh Mây đứng lên: "Chào tổng giám đốc Đức."
Sau khi hai người chào hỏi một lát, Viên Hữu Đức mới cười rồi nói: "Chủ tịch Thanh Mây, mấy người bạn của tôi đang đợi tôi ở bên kia, tôi không làm phiền cô nữa nhé. Chỉ là tôi muốn hỏi cô một chút, không biết bao giờ thì đơn hàng trị giá ba trăm năm mươi nghìn tỷ của tôi mới được giao đến nơi nhỉ?"
Ông ta vừa nói xong thì tất cả những người đang có mặt ở đó đều kêu lên. Rốt cuộc thì người này là ai vậy mà vừa mở miệng ra đã yêu cầu đơn hàng có giá ba trăm năm mươi nghìn tỷ vậy?
Trên mặt Hứa Thanh Mây là vẻ lúng túng: "Thật ngại với tổng giám đốc Đức quá nhưng mà tháng gần đây chúng tôi không có đủ hàng để giao cho ông, mong ông thứ lỗi cho công ty tôi nhé."
Tất cả mọi người lại bị chấn động thêm lần nữa, cái có Hứa Thanh Mây này điên rồi à? Một đơn hàng có giá trị tận ba trăm năm mươi nghìn tỷ, đây là một khách hàng lớn đấy nhé, phải cố gắng hết sức để làm hài lòng khách hàng lớn như thế chứ. Thể mà Hứa Thanh Mây lại nói tháng này không có đủ hàng để giao, cô nói thế có khác nào đang làm mích lòng khách hàng lớn đâu cơ chứ?
Thế nhưng Viên Hữu Đức lại không hề nổi giận mà ngược lại còn cười cười: "Hiểu, hiểu, tôi hiểu mà. Công ty dược phẩm Hưng Thịnh nhận được đơn hàng có giá trị hơn một triệu tỷ thì chắc phải bận rộn cả năm rồi đấy nhỉ? Nhưng mà cá nhân Viên Hữu Đức tôi vẫn muốn đòi hỏi công ty mình một điều, nếu có hàng thì cô phải giao trước ba mươi phần trăm cho tôi đầy nhé, cô thấy sao?"
Hứa Thanh Mây nở nụ cười ngay tức khắc: "Tổng giám đốc
Đức cứ yên tâm, chỉ cần có hàng thì chắc chắn tôi sẽ giao cho ông đầu tiên."
Viên Hữu Đức vui mừng: "Vậy thì chủ tịch Thanh Mây cứ gửi nhiều thêm một chút cũng được. Mọi người cứ thong thả dùng bữa, tôi không làm phiền nữa"
Viên Hữu Đức nắm tay rồi xoay người lên tầng.
Tất cả những người đang có mặt ở đó đều cảm thấy vô cùng mơ hồ. Thảo nào Hứa Thanh Mây cứ luôn nói gần đây công ty cô rất bận, hóa ra không phải do cô khoe mẽ mà vốn dĩ đây chính là sự thật.
Đơn hàng trị giá một triệu tỷ, chưa chắc công ty cô đã có thể hoàn thành trong một năm được nên sao cô còn dư dả thời gian để nhận thêm đơn hàng khác đây?
Bấy giờ có một cô gái phủ đầy các thương hiệu nổi tiếng trên người nói bằng giọng giễu cợt: "Không biết tìm diễn viên ở đâu mà lại thiếu chuyên nghiệp như thế nữa! Chỉ để khoe mẽ, khoác lác mà cất công thuê hần người tới đây bày trò như thế hả? Không thấy mất mặt ư?"
Tất cả mọi người đều rốt rít quay đầu về phía phát ra tiếng nói, người đàn ông đang ngồi đối diện với cô ta không nhịn được nên mở miệng chửi mắng: "Con mẹ nó cô ngậm mồm vào cho tôi. Cô có biết người vừa tới đây là ai không? Ông ta chính là Viên Hữu Đức, là người buôn bán y dược lớn nhất tỉnh Hải Dương và cũng là người được rất nhiều người kính trọng trong ngành dược liệu Hải Dương đấy. Ngay cả tập đoàn Phước Nguyên cũng chả là cái đinh han gì trong mắt ông ta đâu. Thế mà cô dám bảo ông ta là diễn viên được thuê tới đây à?"
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh sợ, mặc dù phần lớn những người đang có mặt ở đây đều không nhận ra Viên Hữu Đức nhưng họ đều đã từng được nghe qua cái tên này rồi.