*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Gã đàn ông ngay lập tức xoay người muốn chạy trốn, nhưng Làm Mạc Huy lại nhanh hơn gã ta một bước. Anh tung chàn, một cước đá thẳng vào đầu gối gã, rồi chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, xương chân gã liền trực tiếp gãy lìa. Gã đàn ông ngã nhào xuống đất, ôm đầu gối kêu vắng lên.
Nhưng gã mới kêu được hai tiếng thì cổ đã bị một con dao sắc lạnh kề lên. Gã đàn ông tức thì khổ sở nài nỉ: “Đại ca, đại ca tha cho em
Làm Mạc Huy nghe rồi liền đạp lên đầu gã, lạnh lùng nhìn về phía gã, hỏi: “Sầu Hầu đầu? Bé gái anh ta mang từ thành phố Hải Tần về kia giờ ở đâu rồi?”
Gã đàn ông mặt cắt không còn giọt máu: “Anh Hầu... anh Hầu không có về đầy
Làm Mạc Huy nhíu mày: “Mày nói láo, theo tin tức tao nhận được thì anh ta đã trở lại rồi!”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Gã đàn ông vội vã la lên: “Đại ca, lời em nói là sự thật! Anh Hầu đúng là đã trở về Hà Nội, nhưng mà... nhưng mà anh ta không có tới đây, bởi vì sau khi trở về thì anh Hầu đã tới hội sở Ngự Tồn rồi. Tụi em tụi em không có thấy người nào khác hếtLâm Mạc Huy nghe vậy liền nói: "Hội sở Ngự Tôn? Nó ở chỗ nào?”
Gã đàn ông đáp: “Hiện đang ở Cửu Giao.
Lâm Mạc Huy hỏi tiếp: “Vậy anh ta đến hội sở Ngự Tôn để làm gì?” Gã đàn ông lắc đầu: “Chuyện đó em cũng không biết, là cậu Phùng tìm anh ta, cho nên anh ta mới đi.
Đại ca, chuyện của anh ta, em... em thật sự không biết, cũng không có liên quan gì tới em đâu!!!
Lâm Mạc Huy lạnh lùng hỏi: “Cậu Phùng đó là người nào?”
Gã đàn ông đáp: "Là... chính là cậu hai nhà họ Phùng. Hội sở Ngự Tôn chính là tài sản của cậu Phùng sở hữu!”
Lâm Mạc Huy hỏi: “Là nhà họ Phùng, một trong mười gia tộc lớn phải không?”
Gã đàn ông lập tức gật đầu: “Phải... Đúng vậy. Mối quan hệ của anh Hầu và cậu Phùng rất tốt, hai người họ là anh em thân thiết!”
Sắc mặt Lâm Mạc Huy dần trở nên lạnh lẽo.
Hắc Chí trước đây có nói, Sấu Hầu có liên quan tới mười đại gia tộc, bây giờ xem ra, hẳn là anh ta có liên quan tới nhà họ Phùng này rồi.
Anh lại hỏi thêm mấy câu nữa, phát hiện gã đàn ông này thật sự không biết chuyện của Lâm Quế Anh. Trong lòng Lâm Mạc Huy cũng càng thêm thấp thỏm.
Lâm Quế Anh không bị đưa tới chỗ này, vậy em ấy có phải thật sự là lành ít dữ nhiều rồi hay không?Lâm Mạc Huy nghĩ rồi móc điện thoại di động ra gọi cho người của Hổ Đông An, kêu bọn họ tới chỗ này thay thế mình, sau đó anh lại mở cửa mấy phòng khác, muốn xem xem có còn đứa nhỏ nào hay không. Nhưng ai ngờ vừa mở cửa phòng nhìn vào, Lâm Mạc Huy suýt nữa thì không kiềm chế được.
Bởi vì trong mấy phòng này đều có dấu trẻ em!!! Những đứa nhỏ đã bị chặt đứt tay chân bị ném vào một trong những phòng đó cho chúng nghỉ ngơi, nhưng vết thương của tụi nhỏ đều đã thối rữa, bốc mùi hôi nồng nặc, mà lại chẳng có kẻ nào để ý tới cả.
Lâm Mạc Huy lại cẩn thận nhìn một lần mới phát hiện bên trong thậm chí còn có hai cái xác chết đều là sau khi bị chặt đứt tay chân, vết thương không được xử lý kịp thời, dẫn tới bọn nhỏ bị nhiễm trùng mà chết!
Nhưng mà, kinh khủng nhất là ở góc sâu nhất tít tận trong phòng. Trong cái phòng này còn vứt thêm mấy cái xác chết nữa. Những xác chết... gần như bị móc sạch nội tạng, rõ rành rành là đã bị móc ra đem bán!
Lâm Mạc Huy nhìn những đứa nhỏ non nớt này, anh chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đều bốc hết lên đầu.
Anh biết, bọn người này làm việc ác, nhưng anh thật không ngờ, bọn chúng vậy mà lại có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm tới mức này!
Anh từ trong phòng bước ra, không nói hai lời liền trực tiếp cầm dao phay rớt trên mặt đất lên.
Có một tên, tính một tên. Lâm Mạc Huy cầm dao,