*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Ánh mắt Thái Tử khinh thường nhìn cô ta: “Cô có bệnh à?”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải cho cô một viên?” Tạ Thanh Nguyệt vội la lên: “Tôi là người nhà họ Nạp Lan..."
Thái Tử trực tiếp ngắt lời cô ta: “Câm miệng đi. Tại của ông đây nghe đến mức mọc kén rồi!”
“Người nhà họ Nạp Lan thì làm sao?”
“Ông đây không thích chiều theo cô đấy, cô có thể làm gì được nào?”
“Đệch, vừa rồi Tiểu Lâm Tử cứu cô, cô còn lấy oán trả ơn!”
“Hiện tại muốn bảo chúng tôi cứu cô sao? Mơ đi!”
Tạ Thanh Nguyệt tức điên người. Lúc cô ta ở Bắc Giang, ỷ vào thân phận người nhà họ Nạp Lan, không có ai dám trêu chọc cô ta cả.
Ai có thể ngờ rằng thân phận nhà họ Nạp Lan vậy mà lại chẳng là gì cả ở chỗ này.
Tạ Đình Ngũ nghe vậy thở dài ngao ngán.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Tạ Thanh Nguyệt này được nuông chiều từ bé đã quen thói vênh mặt hất hàm sai khiến người khác.
Sớm biết thế này, vừa rồi không nên đắc tội với Lâm Mạc Huy.
Nhìn thấy đàn rắn sắp bò lên tảng đá này, ông ta chỉ có thể chắp tay cầu xin nói: "Anh Lâm, cầu xin anh cứu chúng tôi với."
"Vừa rồi Thanh Nguyệt có chỗ nào đắc tội, tôi đây thay mặt con bé xin lỗi anh."
"Còn xin anh giơ cao đánh khẽ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!"
Lâm Mạc Huy liếc không thèm liếc nhìn ông ta một cái, chỉ đi đến bên cạnh đại rắn đỏ.
Phía dưới đại rắn đỏ có ẩn giấu một người chính là Ông Cố tỉnh Hàng Nghĩa.
Người này cũng coi như là kẻ thông minh, thấy tình huống không đúng lập tức trốn bên dưới xác chết của đại rắn đỏ.
Có điều đại rắn đỏ chậm rãi vây lại mắt thấy sẽ phát hiện ra ông ta.
Nhìn thấy Lâm Mạc Huy qua đó, Ông Cổ lập tức cầu xin: "Anh Lâm, cứu tôi với, cứu tôi với..."
Lâm Mạc Huy túm cổ ông ta, trực tiếp lôi ông ta ra ngoài. Sau đó trở tay quăng ông ta đến chỗ Thái Tử bên kia.
Ông Cổ bị quăng lộn tùng phèo, nhưng mà khuôn mặt ông ta hiện tại tràn đầy cảm kích, trốn sau lưng Thái Tử cảm ơn rối rít.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Tạ Thanh Nguyệt vô cùng bực bội.
"Này, anh không nghe thấy tôi nói gì sao?"
"Anh cứu một kẻ rác rưởi như vậy, mà lại không cứu người nhà họ Nạp Lan tôi đây. Rốt cuộc anh có ý gì hả?"
"Anh khinh thường nhà họ Nạp Lan tôi đúng không?"
Lâm Mạc Huy liếc cô ta một cái: "Lần đầu tiên cứu cô là tôi bị coi thường."
"Nhưng cô cảm thấy tôi sẽ bị coi thường lần thứ hai hay sao?"
Tạ Thanh Nguyệt: "Anh."
Hiện giờ trong lòng cô ta cực kỳ hối hận. Sớm biết thế này, tại sao lúc ấy lại nói chuyện với Lâm Mạc Huy như vậy chứ?
Đàn rắn bò lổm ngổm trong sơn động, những thi thể của đám người đó trên mặt đất nhanh chóng bị cắn xé sạch sẽ, chỉ còn lại xương trắng trơ trơ.
Tạ Đình Ngũ một tay cầm trường đao, vừa hộc máu vừa ngăn cản đàn rắn. Cuối cùng giúp Tạ Thanh Nguyệt không bị rắn đỏ tấn công.
Nhưng tay của Tạ Đình Ngũ càng ngày càng nặng, ông ta đã sắp không kiên trì nổi nữa.
Chỉ cần ông ta ngã xuống, Tạ Thanh Nguyệt phải chết là điều không thể nghi ngờ gì nữa.
Tạ Thanh Nguyệt sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nước mắt chảy ròng ròng.
Lâm Mạc Huy đứng ở cửa động, nhìn thấy đàn rắn không còn đi vào trong nữa, liền trầm giọng nói: "Cổ Tôn, nếu đã đến đây rồi tại sao không đi vào nhìn một chút?"
"Lẽ nào ông cảm thấy chỉ dựa vào đám chuột bọ này mà có thể giết chết tôi hay sao?"
Sâu trong động đá truyền đến một tiếng cười lạnh lẽo như băng: "Ha ha ha..."
"Lâm Mạc Huy, đám chuột bọ rắn rất này không giết được cậu, nhưng cũng đủ khiến bên cạnh cậu không còn một ai."
"Hôm nay tôi phải xem còn ai có thể cứu được cậu."
Trong lúc nói chuyện, một ông lão tóc trắng bạc phơ đi từ trong động đá ra, rõ ràng đó là Cổ Tôn.
Lần trước sau khi nuốt một phần Bất Tử Cổ xuống, ông ta cũng không thể khôi phục lại bộ dáng trẻ tuổi như trước nữa.
Đi bên cạnh Cổ Tôn là một người đàn ông béo ục ịch, chính là Diêm Vương tám mặt Tần Vô Xá.
Hai người đi giữ đàn rắn, đàn rắn kia lại tự động nhường đường cho bọn họ, dường như cực kỳ sợ hãi hai người này.