*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện Lâm Mạc Huy bị ám sát đã khiến cả trại Ngô chấn động.
Phải biết rằng, bao nhiêu năm nay, dưới sự quản lý của Lâm Chiêu, ở trại Ngô chưa từng xảy ra chuyện phá vỡ quy tắc.
Mà lần này, lại có người dám ra tay ở trong khu khách quý của trại Ngô, đây quả thực là đang cố tình gây hấn với Lâm Chiêu.
Đêm đó, Lâm Chiêu ngay lập tức phải toàn bộ người ở trại Ngô ra, một mặt phong tỏa trại Ngô, một mặt lục soát toàn bộ trại, bắt buộc phải tìm
được người ám sát Lâm Mạc Huy.
Đồng thời, Lâm Chiêu cũng cho gọi toàn bộ thủ vệ canh giữ khu vực biệt thự ngày hôm đó tới, kiểm tra từng người một, ông ta muốn điều tra rõ ràng xem kẻ nào đã làm lộ tin tức của Lâm Mạc Huy.
Tới hơn ba giờ sáng, tiểu đội mà Lâm Chiêu phải đi bất ngờ có thu hoạch.
Bọn họ đã phát hiện hai kẻ lén la lén lút ở khu vực xung quanh trại Ngô.
Đám người Lâm Minh ra tay, đánh chết một người, còn một người đã nhân lúc hỗn loạn chạy trốn.
Tin này vừa truyền đến, Lâm Chiêu lập tức gọi Lâm Mạc Huy tới, bảo anh nhận người. Lâm Mạc Huy chạy tới biệt thự của Lâm Chiêu, nhìn thấy thi thể trên mặt đất.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
“Không phải người này!”
Lâm Mạc Huy trực tiếp nói. Lâm Chiêu có chút thất vọng, kinh ngạc nói: “Người của tôi đã lục soát toàn bộ trại Ngô, hiện tại hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.”
“Lẽ nào, người phục kích cậu đã rời khỏi trại Ngô rồi sao?”
Lâm Mạc Huy nhìn Lâm Chiêu, nhẹ giọng nói: “Trại chủ Lâm Chiêu, người này chưa chắc đã rời đi.”
“Nếu mọi chuyện đúng như tôi dự đoán, chỗ của ông có nội gián, vậy không tìm được kẻ ám sát cũng không có gì lạ!”
Lâm Chiêu biến sắc, ông ta chíu chặt mày lại.
Trầm tư một hồi, Lâm Chiêu đột nhiên quát lớn: “Lâm Minh, truyền lệnh xuống.
“Năm đội thủ vệ, trao đổi một phần nhân sự cho nhau, lục soát toàn bộ trại Ngô.
“Còn nữa, tất cả đều phải mang theo đồ đạc, tôi muốn có tất cả bản ghi chép tìm kiếm!”
Sâu trong lòng Lâm Minh run sợ. Trước đó không tra ra được những người này, chính là do anh ta cố ý thả họ đi.
Nhưng hiện tại, Lâm Chiêu đã ra mệnh lệnh như vậy.
Năm đội thủ vệ trao đổi thành viên như vậy, chẳng khác nào là đang giám sát lẫn nhau.
Trong tình huống này, dù là Lâm Minh cũng đừng mơ có thể tha cho bất kỳ người nào khả nghi.
Đám người Tống Tuấn Phong ở trại Ngô nhất định sẽ bị điều tra ra.
Một khi đám người Tống Tuấn Phong bị lộ, vậy chẳng phải Lâm Minh cũng xong đời sao.
Anh ta gật đầu đồng ý, lúc xoay người rời đi, trong mắt anh ta thoảng qua tia lạnh lẽo.
Anh ta biết rõ, nếu như lần này, anh ta không giải quyết Lâm Chiêu, vậy chắc chắn anh ta sẽ phải chết.
Đầu tiên, anh ta đi ra ngoài, sai người truyền lệnh xuống.
Sau đó, anh ta đi vào thư phòng của Lâm Chiêu.
Có một cô gái đang dọn dẹp đồ dùng uống trà ở đây, Lâm Minh tùy tiện tìm cớ đuổi cô ta ra ngoài.
Sau đó, Lâm Minh cầm chén uống trà chuyên dụng của Lâm Chiêu lên, bôi một chút bột phần nhỏ vào mặt trong của chén.
Loại bột này sau khi được bôi lên, nhìn từ bên ngoài căn bản không thể nhìn ra bất kỳ manh mối nào.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Lâm Minh lập tức rời khỏi thư phòng, dáng vẻ vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô gái kia tiến vào, bưng bộ ấm chén trà đi tới đại sảnh.
Lâm Chiêu tự mình pha trà, ông ta rửa sạch mấy chén trà rồi mới rót ra ba chén, chia ra cho Lâm Mạc Huy và Hạ Vũ Tuyết mỗi người một chén.
Về phần mình, ông cầm cái chén chuyên dụng để uống trà của mình lên, từ từ cảm nhận.
Lâm Minh đứng ở trên lầu phía xa, ánh mắt lạnh như băng, gắt gao nhìn ba người trong đại sảnh.
Bột phần trước kia là Cổ Tôn đưa cho anh ta.
Cô Tôn nói rất rõ ràng, bột này nhất định phải bôi vào trong chén trà của Lâm Chiêu.
Bởi Lâm Mạc Huy là thần y, nếu bối bột này vào trong chén của anh, Lâm Mạc Huy sẽ có thể nhận ra ngay lập tức.
Còn Lâm Chiêu, đương nhiên sẽ không có bản lĩnh này! Chỉ cần bắt được Lâm Chiêu là