Thần y Kiệt: "Cậu Mạc Huy đây là bạn của tôi, tôi mời cậu ấy đen đây! Vừa rồi cậu làm cái gì vậy?”
Vẻ mặt cậu Sinh tỏ ra vô cùng xấu hổ, thần y Kiệt cùng với trưởng bối gia tộc nhà anh ta là bạn cũ, cũng xem như trưởng bối của anh ta. Ở trước mặt thần y Kiệt, anh ta cũng không dám kiêu ngạo ương ngạnh nửa phần.
Thần y Kiệt quát cậu Sinh một trận, cậu Sinh dẫn theo đàn em của mình rời đi.
Lâm Mạc Huy ngạc nhiên nói: "Người này là ai vậy?"
Thần y Kiệt: "Cậu Sinh, con trai lớn của nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc là nhà có tiếng trong y học ở Hải Dương, nằm trong tay phần lớn ngành y học của Hải Dương. Từ nhỏ chưa từng chịu thiết thòi nên đã nuôi thành tính cách không coi ai ra gì như vậy. Cậu Mạc Huy, vừa rồi thắng nhóc này có chỗ nào đắc tội, tôi thay nó xin lỗi cậu."
Mà lúc này, mấy người của cậu Sinh đứng ở góc hành lang. "Cậu Sinh, nghe được rồi." "Người này tên là Lâm Mạc Huy, là một tên ở rể, làm nhân viên vệ sinh ở bệnh viện” "Không sao, không có gia thế, cũng không có bản lĩnh, chi là có quan hệ tốt với thần y Kiệt thôi, cho nên được mời lên lầu."
Sắc mặt cậu Sinh tức giận: "Loại người này cũng có thể lên lầu sao?" "Lão già Kiệt kia, thật sự là một lão hồ đồ rồi. Vì một người như vậy lại khiến cho ông đây mất mặt. Hừ, lát nữa vào hội trường, xem tôi giải quyết anh ta như thế nào!”
Hội giao lưu bắt đầu đúng giờ.
Đội đại biểu sáu tỉnh tiến vào hội trường, Lâm Mạc Huy cũng cùng thần y Kiệt bước vào,
Thần y Kiệt dan Lâm Mạc Huy ngồi xuống hàng ghế thứ nhất, ngồi bên cạnh là các danh y đến từ các tỉnh khác.
Trong đó có một người tên là Lữ Tử Đằng, bên cạnh có rất nhiều người vây quanh, còn lớn hơn cả thần y Kiệt. Đây là thần y đến từ Nam Bình, thần y Kiệt từng thua ba lần dưới tay ông ta.
Lữ Tứ Đăng nhìn thấy thần y Kiệt, nhất thời vẻ mặt tươi cười trêu tức: "Uầy, ông Kiệt, tới sớm quá nhỉ. Nhưng mà đây cũng là điều nên làm mà, chim ngốc thì nên bay trước mà nhỉ."
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Nói xong, Lữ Tử Đằng nhìn về phía một đám học trò bên cạnh: "Các cậu cũng nên học một chút đi! Mặc dù y thuật của ông Kiệt đây không tốt, nhưng tinh thần này của ông ta vẫn rất đáng để người ta tôn kính."
Một đám học trò gật đầu cười vang, trên mặt lộ vẻ trào phúng.
Vẻ mặt thần y Kiệt khó chịu đến cực điểm, cắn răng không nói lời nào.
Lâm Mạc Huy nhíu mày, Lữ Tứ Đăng này thật sự ngông cuồng quá rồi.
Không bao lâu sau, mọi người ngồi đông đủ, hội giao lưu bắt đầu.
Ông cụ Phong vừa muốn bắt đầu đọc diễn văn, đột nhiên phía dưới có một thanh niên quát to: "Hạ Thành Phong, ông đừng nói nhảm nữa. Tôi hỏi ông, chỗ ngồi này của ông là có ý gì? Khinh thường chúng tôi sao?"
Mọi người ồ lên vang vọng cả hội trường, rất ít khi xảy ra tình huống như này.
Vẻ mặt ông cụ Phong hơi lạnh lại: "Làm sao vậy?"
Thanh niên lạnh lùng nói: "Ông xem nói làm sao vậy?" "Hàng thứ nhất, người ngồi bên cạnh thần y Kiệt là chuyện gì đây? Anh ta có tài đức gì, dựa vào cái gì mà ngồi ở hàng thứ nhất?"
Mọi người nhìn Lâm Mạc Huy, cũng nhao nhao bàn luận. Có thể ngồi ở hàng thứ nhất đều là danh y các tính. Khuôn mặt lạ hoắc này của Lâm Mạc Huy, sao lại ngồi ở đây?
Ông cụ Phong nói: "Cậu Mạc Huy đây là thần y của Hải Dương, ngôi ở hàng thứ nhất, vậy thì có vấn đề gì sao?" Người thanh niên kia cười lạnh: "Thần y sao? Hạ Thành
Phong, ông thực sự nghĩ rằng tôi không biết gì sao?" "Anh ta chỉ là một nhân viên vệ sinh của bệnh viện mà thôi, vậy mà lại ngồi cùng một chỗ với nhiều thần y như vậy!" "Hạ Thành Phong, ông đang vũ nhục chúng tôi đấy!” Lời vừa nói ra, toàn hội trường tỏ ra khiếp sợ.
Có thể đến hội trường, phần lớn đều là trực tiếp lên lầu, cũng không biết chuyện xảy ra ở sảnh lớn dưới lầu.
Cho nên, ở đây cơ bản không có mấy người biết thân phận của Lâm Mạc Huy.
Bây giờ nghe nói Lâm Mạc Huy chỉ là một nhân viên vệ sinh, những người này cũng náo loạn lên.
Bọn họ đều là danh y đến từ các nơi, một nhân viên vệ sinh thì có tư cách gì ngồi cùng với bọn họ?
Lữ Tử Đằng giận tím mặt: "Lại để cho một nhân viên vệ sinh của bệnh viện ngồi ở chỗ này! Hạ Thành Phong, ông xem thường ai vậy? Hừ, nếu Hải Dương đã không coi trọng hội giao lưu lần này như vậy, vậy hội giao lưu này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
Lữ Tứ Đằng nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Những người khác cũng đều đứng dậy, chuẩn bị theo Lữ Tử Đằng rời đi.
Nét mặt ông cụ Phong biến đổi, những người này đều đi rồi, vậy hội giao lưu này cũng không cần mở nữa.
Nhưng vào lúc này, Lâm Mạc Huy mở miệng: "Chúng ta học y, từ trước đến nay đều nói chuyện bằng bản lĩnh. Ngôi ở đâu cũng không quan trọng, quan trọng là có thể chữa được bao nhiêu người, chữa được bao nhiêu bệnh." “Mọi người đi vội vã như vậy, là sợ lần này thua dưới tay Hải Dương, sợ bị mất mặt sao?”
Lời này nhất thời làm cho mọi người nổi giận, Lữ Tử Đằng chỉ vào Lâm Mạc Huy: "Thằng nhóc này được làm, bao nhiêu năm rồi chưa từng có ai dám nói chuyện với tôi như vậy! Cậu thật sự là người ngông cuồng cuồng nhất mà tôi từng gặp trong đời này. Nhìn tư thế này của là chuẩn bị khiêu chiến với tôi sao?"
Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Tôi không có ý khiêu chiến với ông!"
Học trò của Lữ Tử Đảng lập tức mảng: "Mẹ nó, không có gan khiêu chiến, vậy anh nói những lời vô nghĩa này làm gì? Mà cũng không phải sao, ăn nói ngông cuồng như vậy, nhưng kết quả cũng chỉ là một tên hèn nhát mà thôi"
Mọi người đều khinh bỉ nhìn Lâm Mạc Huy.
Vẻ mặt Lâm Mạc Huy tỏ ra khá hờ hững: "Chỉ với ông, vẫn chưa đủ tư cách so sánh với tôi đâu!”
Lời vừa nói ra, toàn hội trường ồ lên.
Y thuật của Lữ Tứ Đẳng ở sáu tỉnh này tuyệt đối là số một Ngay cả là đệ nhất thần y của Phù Nam cũng không dám số hai. ăn nói ngông cuồng như vậy với Lữ Tử Đằng.
Lâm Mạc Huy cũng quá ngông cuồng rồi!
Lữ Tử Đăng tức cười: "Này nhóc, cậu cũng có gan thật đấy! Tôi không đủ tư cách so sánh với cậu sao?" "Vậy cậu cảm thấy tôi nên so với ai mới hợp lý đây?”
Lâm Mạc Huy nhìn về phía thần y Kiệt: "Ông có thể thắng ông Kiệt rồi nói sau." “Ông ta sao?"
Lữ Tử Đằng cười to: "Cậu nhóc, cậu điên rồi sao? Cậu không biết ông ta từng bại dưới tay toi sao?"
Lâm Mạc Huy: "Bây giờ không giống ngày xưa nữa rồi. Hơn được ông Kiệt, ông mới tư cách đứng trước mặt tôi nói chuyện!"
Đột nhiên sắc mặt Lữ Tử Đằng trở nên lạnh lẽo, quát: "Này nhóc, tôi không muốn nghe cậu cổ tỏ vẻ để nói nhảm. Cậu đã đủ can đảm nói những lời ngông cuồng như vậy, vậy thì phải gánh chịu hậu quả này đi." "Hôm nay, tôi đại diện cho Nam Bình, gửi lời tuyên chiến với Hải Dương của cậu. Lần chẩn hội này, nếu Nam Bình tôi thua, sẽ đem toàn bộ tài nguyên của tỉnh cho tỉnh Hải Dương. Ngược lại, nếu như các người thua, vậy phải giao toàn bộ tài nguyên của các người cho chúng tôi! Cậu có dám ứng chiến hay không?"