*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đứng đầu nhóm này là một nam giới nhìn qua thì có vẻ là người trưởng thành.
Anh ấy đeo một chiếc đồng hồ Rolex, chỉ riêng chiếc đồng hồ này đã có giá từ một tỷ bảy trăm năm mươi triệu trở lên rồi.
Lúc ngồi ở đây, người này liền đưa cánh tay đeo chiếc Rolex chống lên trán, lộ rõ vẻ thâm thúy. Thái độ và biểu cảm của anh ta dường như không để ý gì đến mọi người xung quanh.
Anh ta ngồi cùng hàng ghế với Lâm Mạc Huy, chỉ cách Hạ Vũ Tuyết một hành lang.
Tuy nhiên từ khi đến, ánh mắt của anh ta đã không ngừng nhìn về phía Hạ Vũ Tuyết.
Mặc dù có cùng nhóm với họ cũng có vài cô gái. Nhưng mà, những cô gái này hoàn toàn không thể so sánh với Hạ Vũ Tuyết.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Suy cho cùng Hạ Vũ Tuyết không bằng Tổng Lan Ngọc, nhưng vốn dĩ cũng đã được công nhận là hoa khôi trong trường đại học, những cô gái này làm saocó thể so sánh được với cô.
Ngoài ra, hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao bó sát, tôn lên những đường cong của cơ thể, đủ để thu hút sự chú ý của vô số nam giới.
Khi người đàn ông này nhìn Hạ Vũ Tuyết lộ vẻ mặt vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc không thể che giấu
Cho đến khi nhìn thấy Lâm Mạc Huy, vẻ mặt anh ta liên thay đổi như có vẻ khinh thường và còn cả thù địch.
Theo suy nghĩ, Lâm Mạc Huy ăn mặc rất bình thường, tại sao một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại có thể đi cùng anh ta chứ?
Lúc này, một cô gái ăn mặc nóng bỏng quay đầu lại và nói với vẻ mặt đầy hy vọng: “Anh Ngô Hùng, trại Ngô thật sự là nơi tuyệt vời như vậy sao?”
Nghe vậy, Ngô Hùng ho nhẹ một tiếng, cố ý cao giọng: “Đương nhiên là như vậy!” “Trại Ngô là nơi, có thể nói là thú vị nhất trong sáu tỉnh miền Nam.” “Anh đã đến đó hơn chục lần, lần nào cũng thấy điều gì đó đặc biệt thú vị. “Chỉ cần em đi Trại Ngô, đảm bảo đời này sẽ không thể nào quên được!”
Ngô Hùng cố ý nói to hơn để thu hút sự chú ý của Hạ Vũ Tuyết.
Đáng tiếc, Hạ Vũ Tuyết vẫn luôn dựa vào vai Lâm Mạc Huy, giống như hoàn toàn không nghe thấy những gì anh ta nói.Ngô Hùng thấy vậy trong lòng có chút buồn bực.
Gia đình anh ta ở một quận trung tâm thành phố Hải Tân, bố anh ta là người giàu nhất quận đó.
Ở thành phố ấy, anh ta luôn luôn có quyền hô mưa gọi gió, không có gì là muốn mà không được.
Chính điều này cũng nuôi nấng và phát triển tính cách độc đoán của anh ta.
Trong những năm qua, bất cứ khi nào anh ấy nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, anh ta sẽ cố gắng bằng mọi cách để có được.
Và vừa rồi, thời điểm khi anh ta đến đây, nhìn thấy Hạ Vũ Tuyết, trong lòng không ngần ngại cũng đã hạ quyết tâm, bất luận thế nào anh ta cũng phải có được cô gái này trong tay!
Để thu hút sự chú ý của Hạ Vũ Tuyết, anh ta một lần nữa giải thích về trại Ngô.
Những người đàn ông và phụ nữ đi cùng anh ta đều ngạc nhiên.
Ngay cả những hành khách khác xung quanh anh ta cũng lắng nghe một cách thích thú.
Thật đáng tiếc khi Hạ Vũ Tuyết luôn dựa vào vai Lâm Mạc Huy không thèm nhìn anh ta dù chỉ một lần, khiến anh ta vô cùng khó chịu.
Một lúc sau, Ngô Hùng không nhịn được nữa. Anh ta giả vờ đánh rơi đồ xuống đất, trực tiếp lăn tới dưới chân Hạ Vũ Tuyết. Anh ta nhân cơ hội nở nụ cười với Hạ Vũ Tuyết, nói: “Này người đẹp, thật ngại quá, em có thể giúp