*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chú Đông sửng sốt một chút: "Không thể nào?" "Ông Hùng nói cô ta là chủ tịch của công ty dược phẩm Hưng Thịnh mà!"
Thu Nguyệt khịt mũi coi thường: "Có thể tin Hứa Đình Hùng sao?" "Ông ta mới vừa rồi còn nói căn phòng kia là của ông ta đấy!" "Tôi thấy, một nhà bọn họ đều đang khoác lác." "Hứa Thanh Mây được gả đến một cho một tên đến ở rể vô dụng, làm sao lại trở thành chủ tịch của công ty dược phẩm Hưng Thịnh chứ?"
Chú Đông chậm rãi gật đầu: "Con nói thế cũng đúng là có khả năng!" "Ông Hùng này, cả một đời bản lĩnh gì cũng không có, chỉ biết khoác lác là giỏi thôi."
Lúc này, bên cạnh một người cười nói: "Ai nha, chúng ta nói nhiều như vậy làm gì?" "Dẫn ông Hùng đến nhìn một chút, chẳng phải sẽ biết à?"Mọi người nhất thời cười vang, bọn họ đều muốn nhìn Hứa Đình Hùng lại làm trò mèo.
Sau đó, đám người vội vã theo đường cũ trở về, tìm được mấy người Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt sắp rời khỏi khu Đảo Xanh.
Thu Nguyệt vừa đi qua, đã trực tiếp cười nhạo nói: "Chú Hùng, trước kia bố cháu nói chú thích khoác lác, cháu còn không tin." "Hôm nay, hôm nay cháu cũng rõ rồi!"
Sắc mặt của Hứa Đình Hùng vô cùng khó xử, tức giận quát: "Cháu... Cháu đắc ý cái gì?" “Không sai, hiện tại tôi hoàn toàn không có phòng ở ở khu Đảo Xanh." "Nhưng giá trị của công ty dược phẩm Hưng Thịnh chúng ta cũng mấy trăm tỷ, sau này tôi muốn mua phòng ở ở khu Đảo Xanh cũng dễ như trở bàn tay!"
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Thu Nguyệt cười lạnh: "Ha ha, chú Hùng, đều đã như vậy, còn nói láo nữa à?" “Công ty dược phẩm Hưng Thịnh? Có quan hệ gì với chú à?"
Hứa Đình Hùng vội la lên: "Làm sao không có quan hệ chứ?" "Con gái của tôi là chủ tịch của công ty dược phẩm Hưng Thịnh..."
Thu Nguyệt nói thẳng: "Con gái của chú chỉ đang làm giúp việc cho một cái nhà có tiền thôi!"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đều nổigiận: "Cháu. Cháu đừng quá đáng!" "Cháu đây là đang làm nhục người ta đấy!"
Thu Nguyệt cười lạnh: "Làm nhục chú?" "Mọi người chúng tôi đều nhìn thấy rõ ràng, con gái của chủ đang tưới hoa bên trong một vườn hoa cho người ta!" "Không phải người làm, tại sao cô ta lại phải chạy tới đây tưới hoa cho người ta chứ?"
Mọi người xung quanh cũng gật đầu liên tục: "Ai nha, ông Hùng, ông đừng cổ nữa. Chúng tôi đều nhìn thấy rõ ràng, con gái của ông đúng là đang tưới hoa cho người ta mà!" "Trong nhà ông chắc là có khó khăn gì, có thể nói với những người bạn bè cũ chúng tôi một chút mà, chúng tôi có thể nghĩ biện pháp giúp ông. Ông cứ giả vờ làm mấy việc quá khả năng của mình, có ý nghĩa gì chứ?" "Ông Hùng à, cuộc đời này của ông cũng như vậy, ông đã từng gặp qua nhân vật lớn có bản lĩnh nào mà thích khoác lác như ông chưa?"
Sắc mặt của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đều đông lại, đây rốt cuộc tình huống gì chứ? "Không có khả năng, kia không thể nào là con gái của tôi!" "Con gái của tôi hôm nay ra ngoài nói chuyện làm ăn với người ta, các người chắc chắn nhận lầm rồi!"
Hứa Đình Hùng lớn tiếng ồn ào.
Thu Nguyệt cười lạnh: "Có phải con gái của chúhay không, đi nhìn một chút sẽ biết thôi." "Chú Hùng, chú dám đi không?"
Hứa Đình Hùng giận dữ: "Tôi làm sao mà không dám chứ?"
Đám người lập tức lại đi về phía trên núi.
Rất nhanh, mọi người đã đi đến bên ngoài căn biệt thự kia.
Thu Nguyệt chỉ vào bóng hình xinh đẹp trong vườn, cười lạnh nói: "ầy, ngay tại chỗ ấy đấy!" "Chú Hùng, con gái của chú, chắc chủ nhận ra chứ?"
Hứa Đình Hùng liếc mắt lập tức thấy được Hứa Thanh Mây, ông ta cũng lập tức ngẩn người.
Tình huống này là như nào?
Con gái thật sự ở chỗ này tưới hoa?
Ông ta đang gặp quỷ sao?
Ông ta vội vàng tiến lên một bước: "Thanh Mây,
Thanh Mây, con.. con đang làm gì thế?" Hứa Thanh Mây nghe được âm thanh, quay đầu nhìn thấy mấy người bên này, sắc mặt không khỏi thay đổi. "Bố, mẹ, mọi người... Mọi người sao lại tới đây?"
Thu Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Ôi, chị Thanh Mây, đã lâu không gặp!" "Chú Hùng một mực nói chị là chủ tịch của công ty dược phẩm Hưng Thịnh, không nghĩ tới, chị vậy mà chạy tới nơi này làm giúp việc cho người ta đấy?"