Trong tim Lâm Mạc Huy rất lạnh lẽo.
Từ đầu đến cuối đều là mình khuyên bọn họ.
Bọn họ một câu cũng không thèm nghe, chi dù là mắc lừa, cũng không liên quan gì đến Lâm Mạc Huy cả.
Cuối cùng xảy ra hoa lớn như thế này, lại làm cho Lâm Mạc Huy đi chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Rốt cuộc da mặt của người nhà này dày như thế nào, mới có thể làm ra chuyện như thế này cơ chứ? "Tôi sẽ không gánh vác chuyện này đâu, Thanh Mây cũng sẽ không ngồi tù đâu!"
Lâm Mạc Huy lạnh giọng nói.
Mấy người kia liền biến sắc, Hứa Đình Hùng nổi trận lôi đình: "Cậu không đi, cũng không cho Thanh Mây đi, vậy là cậu định cho tôi đi ngồi tù hả?" "Cũng được, dù sao nửa người tôi cũng đã xuống đất rồi, sống thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩ gi." "Nếu đã như vậy, tôi uống thuốc chết là được rồi, cũng đỡ phải đi gánh cải tội này!" "Nhưng mà, Lâm Mạc Huy, cậu nghe cho rõ đây." "Nếu như tôi chết vì cậu, con gái của tôi, cả đời này sẽ không tha thứ cho cậu!"
Lâm Mạc Huy khịt mũi khinh bỉ, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt này vẫn luôn thích dùng cách tự sát để uy hiếp người khác. Nhưng trên thực tế bọn họ ham sống hơn bất kỳ ai. Trong nhà cũng chỉ có Hứa Thanh Mây bị uy hiếp thôi, Lâm
Mạc Huy thì hoàn toàn không sợ việc này. "Bố không cần gây sức ép vậy." "Con đã nói rồi, con sẽ lấy được một nghìn năm mươi tý về." Bỏ lại một câu, Lâm Mạc Huy liên rời đi.
Bốn người trong phòng đều nổi điên lên, Hứa Đình Hùng đập bàn: “Thăng Lâm Mạc Huy này, thật là một con chó không nghe lời mà." "Nhà chúng ta đối tốt với cậu ta như thế, cứu vớt cậu ta lúc cậu ta nghèo túng, vậy mà cậu ta lại dám đối với chúng ta như vậy sao?"
Phương Như Nguyệt ra sức gật đầu: "Đúng vậy, nếu như không có nhà chúng ta, cậu đã sớm ra đường làm ăn xin rồi." "Bây giờ chỉ nhờ cậu ta giúp một chuyện nhỏ nhặt mà thôi, cậu ta liền không đồng ý, loại người gì thế cơ chứ?" Hứa Thanh Tuyết bĩu môi: "Hoàng Kiến Đình nói không sai.
Con người so nhau ở cái tâm, cái tâm người này xấu xa, thì có chuyện gì không làm được cơ chứ?" Hoàng Kiến Đình liên tục gật đầu: "Nhanh chóng để chị Thanh Mây ly hôn với cậu ta là đúng đắn."
Bốn người oán trách một hồi, cuối cùng vẫn trở nên trầm lặng. Phương Như Nguyệt thấp giọng nói: "Lâm Mạc Huy không đồng ý đi tự thú, vây giờ phải làm sao giờ?"
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Hứa Đình Hùng nhìn về phía Hoàng Kiến Đình, Hoàng Kiến Đình lập tức hoang mang: "Không sao, chuyện này cậu ta không quyết được, đến lúc này, chúng ta cứ bảo là do cậu ta làm là được!"
Hứa Đinh Hùng: "Như vậy... có được không?"
Mắt Hoàng Kiến Đình lộ ra vẻ hung ác: "Kệ cậu ta có được hay không, dù sao cậu ta cũng đừng hòng chối bỏ trách nhiệm." "Chúng ta có chuyện, cậu ta cũng không chạy thoát được!" "Hơn nữa, nhiều hơn một người nhận chuyện này, tội của chúng ta cũng được giảm bớt." Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau, chậm rãi gật đầu: “Cậu ta bất nhân, thì cũng không trách được chúng ta bất nghĩa." "Chúng ta không được sống tử tế thì cậu ta cũng đừng hòng!"
Bệnh viện thành phổ.
Sau khi bệnh tình của cậu Vỹ ổn định, liên được chuyển đến bệnh viện có điều kiện chữa bệnh tốt nhất của thành phố.
Lúc buổi chiều, bà Kiều đưa theo một đám người chạy đến đây, còn đặc biệt mời ông cụ Chánh đến, chủ yếu là để chăm sóc cậu Vỹ.
Một đám người canh giữ ngoài cửa phòng bệnh, bà Kiều còn mang theo cậu em họ trăng mập mạp canh giữ ở trong phòng bệnh.
Cậu em trắng trẻo mập mạp kia đầy đắc ý: "Chi, vừa rồi em mới hỏi bác sĩ, bệnh tình của cháu trai rất ổn định, căn bản không có vấn đề gì." "Tên họ Lâm kia, toàn là nói nhảm. Đây là trong bệnh viện có thể xảy ra chuyện gì bất trắc được cơ chứ?" "Hừ, chúng ta nhiều người như vậy bảo vệ ở đây. Nếu như còn xảy ra chuyện gì bất trắc, em sẽ đâm đầu chết trong này luôn!"
Bà Kiều vừa lòng gật đầu: “Tổt làm, ở đây giao cho cậu hết đẩy, tôi ngồi nghỉ ngơi ở trong phòng bên cạnh một lát." "Nhớ kỹ, không cho phép xảy ra bất cứ điều gì bất trắc!" "Hừ, tên họ Lâm đó dám nguyền rủa con tôi, còn nói hai mươi tư tiếng nữa." "Đợi sau hai mươi tư tiếng sau, con trai của tôi mà không có chuyện gì hết, thì cậu ta xong chắc rồi!"
Tên tràng trẻo mập mạp kia cười kia: "Chị à, loại bịp bợm này, chị không cần để ý đến hắn ta đâu." "Đợi chuyện của cháu trai qua đi, em sẽ tìm mấy người anh em, em sẽ trùm đầu tên đó, dạy dỗ chết tên đó."
Bà Kiều gật đầu: "Cậu muốn dạy dỗ cậu ta kiểu gì cũng được, nhưng mà, chuyện quan trọng nhất là đừng để cho anh rể cậu biết chuyện đó!" "Anh rể cậu bị cậu ta lừa, bây giờ rất tin tưởng cậu ta, không hề nghi ngờ gì hết." rồi!" "Nếu như anh re cậu mà biết chuyện này thì phiền toái lớn
Tên trắng trẻo mập mạp: “Yên tam đi, chị, em làm việc thì chị cứ yên tâm. Chỉ cần tên đó không liên lạc được với anh rể, thì tên đó chết chắc rồi!"
Bà Kiều cười lạnh: "Chị đã dùng điện thoại của anh rể cậu, cho cậu ta vào danh sách hạn chế rồi." "Hừ, cậu ta có gọi đến, cũng không chuyển máy được đầu, làm sao mà liên lạc được với anh rể cậu được?" . truyện đam mỹ
Tên trắng tréo mập mạp kia nhanh nhẹn nói: "Chị, vẫn là chị suy nghĩ chu đáo" "Ha ha, lần này chắc chắn chị sẽ để cho tên họ Lâm kia biến mất một cách thần không biết quý không hay!"
Lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài phát ra một tiếng nổ lớn, nóc nhà đều bị nổ tung.
Không đợi bọn họ lấy lại tinh thần, toàn bộ nóc và đèn của phòng này đều lần lượt rơi xuống, nên thật mạnh lên người cậu Vỹ, chôn vùi cả giường bệnh.
Hai người ngây ra, đây là chuyện gì vậy? "Nhanh... nhanh.."
Bà Kiều líu lưỡi, nói chuyện không nguyên chính được.
Tên trắng trẻo mập mạp kia phản ứng nhanh hơn một chút, vội vã chạy đến trước cửa và quát: "Mau vào đây, cứu người, gọi bác sĩ!"
Một đám người vội vàng chạy ào đến, nhìn thấy tình huống như vậy đều ngây ngẩn cả người. "Ngơ ra đó làm gì, nhanh đưa cháu tôi ra ngoài đi!" Tên trắng trẻo mập mạp vội vàng quát lên.
Toàn bộ mọi người đều lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới, ba chân bốn cẳng mà dọn đống đồ đạc kia đi.
Cậu Vỹ ở trong đó, bị đè bẹp một người toàn là máu, căn bản không nhìn ra được là sống hay chết.
Không lâu sau, bác sĩ cũng chạy đến.
Nhìn thấy tình huống như vậy, mấy người bác sĩ này cũng ngơ cả ra, vội vàng đưa cậu Vỹ đến phòng cấp cứu.
Chân bà Kiều đều nhũn ra hết rồi, được tên trång trẻo mập map kia diu di. "Sao lại... Sao lại thể này." Giong nói bà Kiều run rẩy, Vẻ mặt của tên trắng trẻo mập mạp cũng mơ hồ.
Không lâu sau, có người chạy đến để báo cáo tình hình.
Hóa ra trên đường quốc lộ bên cạnh có một chiếc xe không khống chế được, lap ra thắng đường quốc lộ, vừa khéo đụng vào nóc tòa nhà này.
Nhưng quỷ dị nhất là, toàn bộ nóc của tòa nhà đều không sao, chỉ có nóc và đèn của phòng cậu Vỹ sụp xuống. Căn phòng bệnh này là phòng bệnh đặc biệt cao cấp, dùng toàn những chiếc đèn treo cao cấp.
Toàn bộ đều nện lên người cậu Vỹ, vết thương kia không cần nghĩ mà đã biết được! Tên trắng trẻo mập mạp kia mờ mịt nói: "Làm sao... Làm sao mà xảy ra bất trắc quỷ dị như vậy được?" Sắc mặt bà Kiều đột ngột biến đổi, quả nhiên đã kiểm chứng được lời nói của Lâm Mạc Huy, quả nhiên con trai bà ta đã xảy ra bất trắc.
Nhưng mà, sao Lâm Mạc Huy lại biết được? Không lâu sau, bác sĩ đi ra. "Bà Kiều, tình trạng thương tích của cậu nhà quá nghiêm trọng, tôi chỉ sợ đều bất lực rồi!" "Gi cơ?" Bà Kiều gần như tê liệt: "Nhanh... nhanh đi mời ông cụ Chánh!"
Vừa đúng lúc ông cụ Chánh đang ở trong bệnh viện, nghe thấy tin tức mà đi đến, cũng lập tức đi vào phòng cấp cứu,
Bà Kiều co quắp ngồi trên ghế, nước mắt rơi không ngừng.
Nếu như con trai bà ta xảy ra chuyện gì, bà ta cũng không muốn sống nữa.
Ông cụ Chảnh bận rộn một tiếng đồng hồ, mới đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Bà Kiều vội kêu lên: “Ông cụ Chánh, con.. con trai tôi sao rồi.."
Ông cụ Chánh lắc đầu thở dài: "Thương tích của cậu Vỹ quả nặng, tôi chỉ có thể tạm thời giữ lại mạng của cậu ấy thôi." "Muốn cứu cậu ấy, chỉ sợ phải tìm vị họ Lâm kia rồi!"