*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Tổng Lan Ngọc hình như đang nói một chuyện rất là bình thường.
Nhưng mọi người có mặt ở hiện trường đều kinh ngạc đến ngày người ra.
Đây là đang ở tần tảm đẩy, bị ném xuống từ nơi cao như thế này, vậy không phải sẽ bị té chết à
Nhưng mà thực tế thì, những thuộc hạ của Tổng Lan Ngọc dứt khoát trực tiếp đem Hạ Kiều kéo đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra liền đem cô ta nâng lên trên.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Toàn thân Hạ Kiều giờ đang bên ngoài cửa sổ, cô ta bị dọa đến hoảng sợ la lên: "Đừng, đừng mà "Tôi biết sai rồi, xin tha cho tôi đi, tha cho tôi đi mà, tôi sẽ không dám làm vậy nữa đâu... "Cứu tôi, cứu tôi với
Phương Gia Kiện và Hoàng Kim Lam đang bị đè dưới đất, bị dọa đến sợ run lẩy bẩy, luôn miệng cầu xin tha thứ: "Tổng giám đốc Ngọc, cô là người lớn không chấp nhất trẻ con, tha cho nó đi!" "Cô ta mà còn là trẻ con à!" "Chúng tôi nói xin lỗi cô, chúng tôi dập đầu lạy cô có được không...
Hai người họ khổ sở cầu xin nửa ngày trời, nhìn Tổng Lan Ngọc không thèm để ý đến mình, Hoàng Kim Lam phát cáu lên nói: "Giết người là phạm pháp đẩy, tôi... con gái tôi nếu có xảy ra chuyện gì, tôi... Tôi sẽ kiện cô ra tòa!"
Tổng Lan Ngọc mim cười. Cô liếc mắt nhìn Hoàng Kim Lam một cái nói: "Kiện tôi à? "Hơ hơ, không sợ nói cho bà biết, ngày hôm nay Tổng Lan
Ngọc tôi đây có thể đứng ở vị trí này, người bị tôi giết, không đến một trăm, cũng có tám mươi người rồi!" "Bà muốn kiện tôi à, bà dựa vào đầu chứ hả?"
Hoàng Kim Lam bị dọa sợ đến nổi toàn thân run rẩy "Tổng giảm đốc Ngọc có tha cho con gái tôi đi mà..." “Tôi... Tôi thật sự biết sai rồi..."
Những người xung quanh cũng nhao nhao cùng cầu xin tha mạng giùm.
Tổng Lan Ngọc lườm cô ta một cái nói: "Muốn sống à? được thôi!" "Nhưng mà, chuyện của lần trước, mấy người phải đền bù đấy! "Tôi thì không cần nhiều đầu, chỉ cần mười bảy tỉ năm trăm triệu là đủ rồi!" "Vậy bà có đồng ý cho tôi không?" Sắc mặt Hoàng Kim Lam trắng bệch ra, gật đầu lia lịa. "Cho, chúng tôi cho cô, chúng tôi nhất định cho cô!" Tổng Lan Ngọc gật đầu hài lòng, có quay người xoay đi, bỗng nhiên cô nhìn thấy người đó hình như là Hứa Thanh Mây. "Chu cha, Tổng giám đốc Mây cũng ở đây à?" "Cô... Đây là cô
Hứa Thanh Mây: "Đó là cậu và dì của tôi, Hạ Kiều là em họ của tôi"
Đôi mắt của Tổng Lan Ngọc chợt lóe lên: "Có thật không vậy?" "Chu cha, thật không ngờ đến, gia đình cô cũng có loại họ hàng như vậy à?" "Thật sự xin lỗi, tôi thay đổi chủ ý rồi!" "Tiền bồi thường mười bảy tỉ năm trăm triệu là không đủ, tôi muốn lấy ba nghìn năm trăm tỷ
Hoàng Kim Lam trợn to hai mặt: "Cô... Cô nói cái gì vậy?" "Cô muốn ba nghìn năm trăm tỷ à, dựa vào đâu chứ?"
Tổng Lan Ngọc liếc nhìn Hứa Thanh Mây một cái: "Thì dựa vào các người là người thân của Tổng giám đốc Máy đó!" "Chuyện này thì, chac Tổng giám đốc Mây đây sẽ giúp đỡ các người mà có phải không?" "Hằng thuốc của Hứa Thị do Tổng giám đốc Máy đây quản lý, có cổ phần trị giá mấy trăm triệu tỷ cơ mà." "Tôi tìm cô lấy ba nghìn năm trăm tỷ, là không quá đáng chút nào phải không?" Hoàng Kim Lam thở hổn hển nói: "Các người... Các người ngay cả một chút thương tích cũng không có, dựa vào đầu mà đòi lấy ba nghìn năm trăm tỷ chứ?" "Cô... Sao cô không đi cướp đi?"
Tổng Lan Ngọc cười mỉa mai: "Tôi bây giờ cũng chưa được coi là cướp sao?" "Này, người phụ nữ đanh đá kia, bà nghe cho rõ những gì tôi nói." "Khoản tiền này, nếu là các người trả thì là mười bảy tỉ năm trăm triệu" "Còn nếu là nhà họ Hứa trả thì là ba nghìn năm trăm tỷ" "Người đầu, trông chừng họ thật kỹ cho tôi." Nói xong, Tổng Lan Ngọc kiêu hãnh đi ra về.
Ở ngoài cửa, nhưng lúc không ai chú ý đến, cô ta đột nhiên liếc nhìn Lâm Mạc Huy, nháy mắt với một nụ cười xảo quyệt hiện lên trên mặt.
Lâm Mạc Huy mim cười, Tổng Lan Ngọc này, thật sự rất thích diễn kịch đây
Tối nay, anh ta đến tìm Đỗ Kiến Bình, ông cụ nhà họ Họ và Tổng Lan Ngọc, là để cố ý gây ra sự việc này. Tổng Lan Ngọc vừa đi khỏi, mọi người trong nhà nhất thời rơi vào trạng thái như chết lặng đi.
Qua hồi lâu, Phương Như Thiến nhẹ giọng nói: "Hạ Kiều, cô... Cô rốt cuộc đã làm gì mà trêu chọc đến Tổng Lan Ngọc vậy?" "Tôi nghe con gái của tôi nói, Tổng Lan Ngọc ở thành phố Hải Tân có thể nói là một tay che trời đấy! "Ngay cả tài sản của nhà họ Tống còn không nhiều bằng của cô ta!"