Hứa Thanh Tuyết liếc Lâm Mạc Huy một cái: "Lâm Mạc Huy, con người anh sao thế hả?" "Hoặc là anh đừng có đồng ý bọn họ, hoặc là đồng ý, tối thiếu thì cũng phải làm được gì chứ!" "Bây giờ anh tính làm gì thế hả?" "Đồng ý rồi, lại không làm gì hết, đây không phải là anh đang làm mất mặt nhà họ Hứa bọn tôi sao hả?"
Phương Như Nguyệt cũng oán hận mà liếc xéo Lâm Mạc Huy, vẻ mặt tức giận.
Hứa Thanh Mây nhịn không được nữa rồi: "Các người đủ chưa hả?" “Toàn bộ đều là các người nói, chẳng lẽ các người không chịu nghe Lâm Mạc Huy nói hay sao hả?" "Sao các người lại biết là Lâm Mạc Huy không giúp đỡ chứ?" Phương Như Nguyệt khoát tay: "Mẹ không muốn nghe lời giải thích của cậu ta!" "Nếu đã đồng ý người ta rồi, không làm chính là không làm, có gì mà phải giải thích chứ."
Nhưng vào lúc này, cánh cửa phòng giải phẫu mở ra. Ông cụ Chánh đi ra khỏi đám bác sĩ đang vậy quay.
Mắt Ngô Trung Kiên sáng rỡ lên, vội nghênh đón: "Ông cụ
Chánh, chào ông, tôi là tổng giám đốc của công ty Warren chi nhánh tại Phù Nam, Ngô Trung Kiên!" "Rất cảm ơn ngài đã chữa bệnh cho con trai tôi, không biết là giờ tình hình của con trai tôi sao rồi?"
Ngô Phi Điệp đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy kích động.
Đây là thần y còn lợi hại hơn cả ông cụ Phong, nếu như có thể quen biết được ông cụ, sau này ra ngoài cũng có cái mà khoác lác. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Ông cụ Chánh nhìn ông ta một cái, khẽ nhíu mày: "Thật ngại quả, chúng ta quen nhau sao?"
Ngô Trung Kiên vội nói: "Cô Lộ Tây Á là cấp trên của tôi" Ngô Phi Điệp cũng vội nói: "Cô Lộ Tây Á, là con gái của ông chủ bon tôi!"
Ông cụ Chánh lạc đầu: "Thật ngại quá, Lộ Tây Á mà các người nói, tôi cũng không quen
Ngô Trung Kiên ngày người, chuyện gì đây? Không phải là Lộ Tây Á mời ông cụ Chánh sao?
Ngay lúc này, ông cụ Chánh lại nở nụ cười.
Ông cụ lướt qua Ngô Trung Kiên, Ngô Phi Điệp, đi thẳng đến trước mặt Lâm Mạc Huy: "Cậu Huy, cậu cũng đến đây rồi!"
Lúc này toàn bộ mọi người đều ngày người ra.
Bao gồm cả mấy người Phương Như Nguyệt ở phía sau, cũng trợn mắt há miệng.
Chuyện gì đây?
Ông cụ Chánh, lại đặc biệt đến chào hỏi với Lâm Mạc Huy, hơn nữa thái độ còn cung kính như vậy?
Ông cụ Chánh quen biết Lâm Mạc Huy sao?
Về phần ba người Ngô Phi Điệp, hoàn toàn ngơ ngác Giữa ông cụ Chánh và Lâm Mạc Huy, rốt cuộc là có quan hệ gì vậy?
Ông cụ Chánh không biết cả Lộ Tây Á, nhưng lại khách khi với Lâm Mạc Huy như vậy, đây là chuyện gì vậy?
Lâm Mạc Huy lại rất bình tĩnh, khẽ cười mà bắt tay với ông cụ Chánh. "Ông cụ Chánh, thực sự ngại quá, đã đêm khuya khoắt rồi mà còn mời ông chạy đến đây một chuyến ông cụ Chánh vội xua tay: "Ây da, anh Huy, cậu tuyệt đối đừng khách khi như vậy." "Chúng ta đều là bạn bè, chuyện của cậu, cũng là chuyện của tôi" "Chút chuyện này, không đáng nhắc đến!" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Lúc này, mọi người xung quanh đều lại kinh ngạc.
Phương Như Nguyệt nhìn không được mà nói: "Lâm Chánh, ông cụ Chánh là do câu mời đến sao?"
Ông cụ Chánh gật đầu: "Đúng vậy!" "Vừa nãy cậu Huy gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến giúp cứu một bệnh nhân." "May mà không phụ kỳ vọng của cậu Huy, ca phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân đã không có vấn đề gì nữa rồi."
Sắc mặt của ba người Ngô Trung Kiên đứng phía sau liền thay đổi, lần này, bọn họ không biết phải vui mừng hay là phải khó xử.
Ông cụ Chánh chữa xong rồi, nhưng vấn đề là, ông cụ Chánh này là vì Lâm Mạc Huy mà chạy đến, việc này làm cho bọn họ khó chấp nhận được.
Nhất là Ngô Phi Điệp, ngầm lại điệu bộ diễu võ dương oai vừa nãy của mình trước mặt người nhà họ Hứa, giờ cô ta vô cùng xấu hổ. Ai có thể ngờ được, ông cụ Chánh lại là do Lâm Mạc Huy mời đến?
Cô ta còn tưởng rằng Lộ Tây Á mời đến chứ!
Việc này cứ như là đã vứt hết mặt mũi đi rồi! Hứa Thanh Tuyết là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức bật cười ha ha: "Ây dỗ, hóa ra là anh rể tôi mời ông cụ Chánh đến à." "Ây, Phi Điệp, Phi Điệp, cô qua đây một lát." "Vừa nãy cô nói cái gì ấy nhỉ?" "Có câu nói nói cái gì ấy nhỉ? Ngoài núi có núi, ngoài người có người à?" "Đến đây đến đây, qua đây xem xem, lúc này mới gọi là ngoài người còn có người, có hiểu không hả!"