Phương Như Nguyệt mở to mắt nhìn: "Ba... ba mươi năm tỷ?” “Các con... ba mươi năm tỷ này của các con không phải bị người ta lừa gạt rồi sao?"
Phương Như Linh nghe vậy, lập tức hét ầm lên. "Quả nhiên là chị, quả nhiên là chị “Quả nhiên là tiền chị cho. “Phương Như Nguyệt, chị trả con trai cho tôi. Chị trả con trai cho tôi."
Phương Như Nguyệt vội la lên: "Linh, em đừng kích động" “Phi Điệp, con nói rõ cho bác “Ba mươi năm tỷ này không phải bị bạn trai kia của con gạt mất rồi sao?” “Con... Con đang lừa bác? Con vốn không đưa tiền cho nó?" Ngô Phi Điệp cúi đầu: "Bác cả, con không lừa bác, anh ta... anh ta lừa mất hai mươi tư tỷ năm trăm triệu" “Còn thừa mười tỷ năm trăm triệu, con nghĩ tiền này cũng không đủ bù đắp chỗ thâm hụt cho cửa hàng của bác, cho nên cho nên không trả lại cho bác "
Phương Như Nguyệt mơ hồ, bà ta thật sự không ngờ cháu gái mình vậy mà đối với mình như vậy.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Phải biết, vì chuyện ba mươi năm tỷ này, mấy ngày nay bà ta thật sự ăn không vô, ngủ không ngon, tóc cũng sắp bạc trắng. Kết quả cháu gái này của mình lại còn cuỗm mất mười tỷ năm trăm triệu còn lại. “Phi Điệp, con... con sao có thể như vậy?" “Con có biết mấy ngày nay bác ra sao vì ba mươi năm tỷ này không?" “Con... Con vẫn còn mười tỷ năm trăm triệu, vì sao con không nói cho bác? “Đứa nhỏ nhà con, sao con có thể làm ra chuyện Phương Như Nguyệt run rẩy nói. như vậy?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Vẻ mặt Ngô Phi Điệp không cam lòng: “Bác cả, mười tỷ năm trăm triệu này cho bác thì có ích gì?" “Bác thiết hụt là ba mươi năm tỷ, lại không phải thiếu hụt mười tỷ năm trăm triệu" “Dù sao cũng chả bù đắp được chỗ thiếu hụt này, còn không bằng giữ lại cho con và Tân Bình xài một chút" “Nhà bác có tiền như vậy, quan tâm mười tỷ năm trăm triệu này sao?"
Phương Như Nguyệt sắp tức điên: "Chuyện này... mười tỷ năm trăm triệu là vấn đề sao?" “Đây là vấn đề nhân phẩm, là vấn đề đạo đức, đây là ranh giới cuối cùng để làm người."
Ngô Phi Điệp cũng buồn bực, lớn tiếng nói: “Bác cả, bác đừng chuyện nhỏ xé ra to với con. “Nhân phẩm thì sao, đạo đức thế nào?” “Thế nào, bác lừa chồng bác thì có nhân phẩm hay đạo đức låm à?" “Chúng tôi lừa bác, bác lừa chồng bác, mọi người tám lạng nửa cân, ai cũng không nói được ai.
Phương Như Nguyệt bị chọc tức đến nỗi chân tay cũng đang run rẩy. "Cô... Cô, đứa nhỏ này, sao cô có thể nói như vậy?” “Tôi đối với cô không tốt sao?” “Thời gian cô về dài như vậy, tôi... tôi có lỗi gì với cô?” Ngô Phi Điệp cười lạnh: "A, bác thật sự có mặt mũi để nói. “Có điểm nào có lỗi với tôi à?" “Bác có điểm nào không có lỗi với tôi?” “Tôi nói cho bác vậy, lúc trước mẹ tôi cho bác một nửa tiền lương, giúp bác nuôi con. “Mấy người thì sao? Bây giờ đối xử với chúng tôi thế nào?" “Mấy người ăn của ngon vật lạ, lái xe sang, ở biệt thự lớn, có nghĩ tới chúng tôi sống thế nào không?” “Chúng tôi có thể đưa một nửa tiền lương cho các người, các người bằng lòng cho chúng tôi một nửa tài sản sao?" “Chúng tôi ở nhà bác vài ngày đã bị đuổi ra ngoài, cứ như vậy, bác còn có mặt mũi nói gì mà tốt cho chúng tôi à?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Phương Như Nguyệt tức đến nỗi nước mắt tuôn rơi: "Phi Điệp, cô những lời cô nói cũng quá trái lương tâm rồi." "Các người bị đuổi đi, vậy... vậy có thể trách tôi sao?" “Nếu không phải mấy người gây ra chuyện hỗn loạn như vậy, tôi còn ước gì các người mỗi ngày ở trong nhà cùng tôi đây “Tại sao bọn họ phải đuổi các người đi?" “Cô còn nhớ không, em trai cô chọc tức nhà họ Hạ, mà cô, bắt tay với nhà họ Phương xém chút hại chết chúng tôi.
Ngô Phi Điệp tức giận khoát tay: "Bác đừng nói với tôi những chuyện đã qua kia"
Bây giờ tôi hỏi bác, chuyện của em trai tôi tính sao?" “Chiếc xe máy Harley này là bác đưa tiền mua." “Chuyện này, bác phải chịu trách nhiệm.
Phương Như Nguyệt vội vã: "Chuyện này... Chuyện này có liên quan gì với tôi?" “Các người... Các người đây là lừa tiền tôi, mua xe máy, còn bắt tôi phải chịu trách nhiệm?"