Đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy tình huống như vậy, không tránh khỏi có hơi hoảng sợ. anh ta không biết anh Hổ, cho rằng anh Hồ chỉ là một nhân vật nhỏ bé.
Thật không ngờ anh Hổ vậy là lại mang theo nhiều người đến như thế.
Có điều, anh ta vẫn ngoan cố gân cổ lên, tức giận nói: "Mẹ kiếp, ỷ có nhiều người thì được quyền bắt nạt người khác sao?” “Có bản lĩnh thì chờ ở chỗ này, bây giờ tao cũng lập tức gọi anh em đến đây!
Anh Hổ mỉm cười: “Ôi chao, vậy mày đã sắp được gặp mẹ của mày được rồi đó." “Ông mày lớn đến chừng này, vẫn chưa từng gặp qua người nào kiêu ngạo như mày vậy đó!” "Mày còn muốn gọi người đến có phải không?" "Được, tạo cho mày một cơ hội." "Nào tới đây, đưa điện thoại cho anh ta, để anh ta gọi thêm người đến đây."
Tên đội trưởng cầm điện thoại, nhấn một dãy số gọi cho người đầu tiên: "Anh Thất, là tôi đây, bên tôi đang xảy ra chút chuyện, nhanh đến đây giúp tôi một tay..."
Vẫn chưa kịp dứt lời, anh Hổ đã trực tiếp mở miệng: "Thất Lý Quân đại đầu đúng không?" “Hay lắm, kêu anh ta tới đây cho tôi.” "Sau mười phút mà còn chưa tới, ông đây sẽ đánh gãy hai chân của anh ta!”
Đội trưởng bảo vệ sững người, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ai cũng biết Thất đại đầu chính là một con rắn, chẳng có mấy người dám nói chuyện với anh ta như vậy cả?
Anh ta nhìn về phía anh Hổ, trong lòng bắt đầu hoảng sợ, đột nhiên anh ta phát hiện ra, người trước mắt này không đơn giản.
Anh Hổ thiếu kiên nhẫn nói: "Thất thần làm cái gì? Tiếp tục đi!” "Đem người mà mày có thể liên lạc được, đều gọi đến đây hết cho tao." “Tao thật sự muốn nhìn thử xem, ở thành phố Hải Tân này, có ai dám cản trở tao!”
Trong nháy mắt, sắc mặt tên đội trưởng bảo vệ trắng bệch, thấp giọng nói: "Đại ca, tôi... Tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, xin anh dạy bảo thêm..."
Anh Hổ trực tiếp vung tay tát vào mặt anh ta một cái, chửi rủa: "Dạy bảo ông nội mày!”. "Gọi điện thoại cho tao, tiếp tục gọi." "Trông chừng cho tôi, tên rùa rụt cổ này chỉ cần dừng lại một phút, lập tức đánh gãy một cái răng của nó." "Đánh gãy hết rằng rồi thì chặt ngón tay cho tôi, thêm cả ngón chân nữa." "Ngón tay ngón chân chặt hết lại tiếp tục chặt tay chặt chân, cuối cùng, ngay cả đầu của nó cũng chặt xuống cho tôi!" Những người anh em đứng đằng sau anh
Hổ hùng hồn hét to: "Dạ được!"
Đội trưởng bảo vệ sắp bị dọa tiểu ra quần, vội vàng nói: "Đại ca, em thật sự biết sai rồi, anh tha cho em đi..." "Em có mắt như mù, có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, anh cứ coi em như là một cái xì hơi, thả em ra đi..."
Anh Hổ không quan tâm, chỉ vặn đồng hồ bắt đầu xem giờ: "Một phút!" "Nào, đánh đi!”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Mấy người thuộc hạ của anh Hổ đi lên, đem tên đội trưởng đè trên mặt đất, cầm một cây búa nhỏ, mạnh mẽ nhanh nhẹn gõ rớt một cái răng của anh ta.
Đội trưởng bảo vệ đau đến mức mặt mũi vặn vẹo, rốt cuộc anh ta cũng biết được lần này mình đã chọc phải một nhân vật lớn.
Bắt đầu vội vàng gọi điện thoại: "Alo, anh Cửu, tôi gặp phải một chuyện..."
Anh Hổ: “Anh Cửu khu đường Hàm Nghi, lập tức kêu anh ta tới đây." "Đường Hàm Nghi hơi xa một chút, cho anh ta mười lăm phút, nếu không đến thì kêu anh ta tự đánh gãy chân mình đi!"
Đội trưởng bảo vệ run rẩy cả người, vội vàng gọi thêm một số khác: "Chủ Trang, cháu..."
Anh Hổ: "Trang ba hoa, phải không?" “Cho ông ta tám phút, bảo ông ta nhanh lên!”
Đội trưởng bảo vệ cuối cùng cũng gọi hơn một chục cuộc gọi điện thoại, đem những người có máu mặt mà anh ta quen biết đều gọi hết một lượt.
Nhưng mà từ nãy đến giờ, đều là anh Hồ tự mình phân phó cho đàn em chuyển lời, kêu những người đó phải nhanh chóng đến đây.
Hơn nữa, những người này thật sự nghe theo lời của anh Hổ, tất cả đều điên cuồng chạy tới.
Người tới sớm nhất chính là Thất Lý Quân, anh ta chạy nhanh đến mức mặt mũi đỏ bừng, không ngừng thở hổn hển, giống y như một con chó Nhật.
Thở hổn hển một hồi lâu, anh ta mới run giọng nói: "Anh... Anh Hổ, anh tìm tôi sao?"
Đội trưởng bảo vệ ngây ngẩn cả người, cách xưng hô này làm cho ông ta nhanh chóng nhớ ra, người trước mắt rốt cuộc là ai. "Anh... Anh là anh Hổ khu phố phía Nam?" Đội trưởng bảo vệ thăm dò hỏi.
Anh Hồ cũng không thèm nhìn anh ta, tên đội trưởng vội vàng nhìn về phía Thất Lý Quân.
Thất đại đầu trừng mắt nhìn ông ta một cái: "Mẹ kiếp, ngay cả anh Hổ khu phố phía Nam mà cũng không biết, mày còn lăn lộn cái cọng lông gì nữa?" “Mày là đồ hèn, có phải mày đã chọc tới anh Hổ rồi hay không?" "Anh Hồ, tôi... đầu tiên tôi muốn đính chính rõ ràng, tôi và tên ngu này không có một chút quan hệ gì cả!”
Đội trưởng bảo vệ kêu lên một tiếng xụi lơ ngồi trên mặt đất.
Bây giờ anh ta cuối cùng cũng hiểu được rốt cuộc anh ta đã chọc phải người có bối cảnh cứng rắn đến mức nào.
Thực lực của anh Hổ, ngay cả Thất Lý Quân cũng không so được.
Mà Thất Lý Quân ở trước mặt anh Hổ, lại giống như một con kiến hôi vậy, anh Hồ chỉ cần tiện tay thì lúc nào cũng có thể nghiền chết anh ra.
Chọc vào anh Hồ, anh ta thật sự là tự mình tìm đường chết!
Không lâu sau, hơn mười người khác cũng đều thở hồng hộc chạy tới.
Anh Hổ nhìn thấy mọi người đã tập trung đông đủ, lập tức chỉ vào đội trưởng bảo vệ nói: "Đây là anh em của các người đúng không?” “Vừa rồi anh ta nằm cổ áo của tôi, nói là muốn giết chết tôi đó!” “Thế nào, anh em của các người, ai cũng đều lợi hại như vậy sao?”
Mười mấy người này thiếu chút nữa đã bị dọa tiểu ra quần, vội vàng xóa bỏ quan hệ. “Anh Hồ, chúng tôi không quen biết anh ta!" "Tên khốn này không biết từ đầu lấy được số điện thoại của tôi, tôi với anh ta một chút quan hệ cũng không có." "Anh Hổ, tôi thật sự không quen anh ta. Có điều, tên này dám động thủ với anh, thì cũng chính là kẻ địch của tôi, tôi sẽ giúp anh đem anh ta dìm xuống sông Kinh Môn!” " "
Mười mấy người cãi nhau ồn ào, đều là vì muốn giúp anh Hổ giải quyết đội trưởng bảo vệ.
Đội trưởng bảo vệ sợ hãi run rẩy, đầu đầy mồ hội, quỳ gối trước mặt anh Hổ: "Anh Hổ, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi.” "Anh tha cho em, cho em một cơ hội đi." "Sau này em làm trâu làm ngựa để báo đáp anh, cầu xin anh..."
Anh Hổ cười lạnh: "Tha cho mày?” "Mẹ nó nếu hôm nay tao tha cho mày tao còn có thể lăn lộn được nữa sao?" “Mày là con rùa rụt cổ, lá gan cũng không nhỏ đâu.” "Anh Lâm là anh của tao, Tổng giám đốc Hứa là chị dâu của tao." "Mày mẹ nó dám ở đây khua môi múa mép, mày muốn làm cái gì?"
Đội trưởng bảo vệ mơ hồ, run giọng nói: "Cái này... Em thật sự không biết điều đó. "Anh Hồ, em... Em thật sự không biết." "Phải rồi... Là Hoàng Kiến Đình kêu em tới đây làm việc, anh ấy nói công ty này là của Hứa gia, kêu em giúp anh ấy quan sát thật kỹ." "Em... Em cũng chỉ là lấy tiền làm việc thôi."
Nghe đến đây, Hứa Thanh Mây rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Lúc trước cô cũng đã dọn dẹp một lần, sa thải toàn bộ đám người do Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt sắp xếp vào đây làm việc.
Không nghĩ tới, Hoàng Kiến Đình lại có thể giữ lại được một người.
Hơn nữa còn là để người đó ở lại trong đội bảo vệ.
Lúc Hứa Thanh Mây sa thải nhân viên cũng chỉ chú ý đến những người thuộc bộ phận cấp cao của công ty, căn bản không nghĩ đến đám người ở bộ phận bảo vệ.
Khó trách vừa nãy những bảo vệ này không nghe theo mệnh lệnh của cô, thật ra bọn họ đều là người của Hoàng Kiến Đình, làm sao có thể nghe theo cô?
Anh Hổ tức giận: "Mẹ nó lại là tên khốn Hoàng Kiến Đình kiếp, anh Lâm, chỉ cần một câu nói của anh, bây giờ tôi có thể lập tức đem cậu ta dìm xuống sông Kinh Môn
Hứa Thanh Tuyết lập tức nói: "Anh... Anh không được làm như "Lâm Mạc Huy, nếu anh dám hại chồng tôi, tôi...tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cũng bắt đầu nóng nảy: "Lâm Mạc Huy, đó là người nhà của chúng tôi, ngàn vạn lần cậu không được làm ra những chuyện ngu ngốc như "Kiến Đình làm vậy cũng là vì suy nghĩ cho gia đình của chúng tôi, sợ công ty xuất hiện chuyện gì không thể khống chế được, anh ấy cũng là có ý tốt...
Hứa Thanh Mây trực tiếp ngắt lời bọn họ: "Im miệng đi!" “Cái gì mà suy nghĩ cho gia đình của chúng ta chứ, ai là người một nhà?" “Chị nói cho em biết, Hứa Thanh Tuyết, từ giờ trở đi, chúng ta không phải là người một nhà!”
Hứa Đình Hùng vội vàng nói: "Đó là em gái của con!”
Hứa Thanh Mây: "Từ bây giờ trở đi, tôi và cô ta cắt đứt quan hệ "Có muốn tôi tổ chức họp báo, đoạn tuyệt quan hệ chị em với cô ta hay không?"
Hứa Đình Hùng tức giận đến cực điểm, nhưng nhìn đám người của anh Hổ đang hung hãng đứng ở đó, cũng không dám nói gì.
Lâm Mạc Huy nhìn về phía Hứa Thanh Mây: "Thanh Mây, bây giờ em muốn làm thế nào?"
Hứa Thanh Mây do dự một chút, thấp giọng nói: "Lâm Mạc Huy, xin lỗi anh "Anh biết trong lòng em không thoải mái, nhưng mà, giết người là phạm pháp." "Nếu không thì... Dạy cho bọn họ một bài học, anh nói xem có được không?"
Lâm Mạc Huy gật đầu: "Em nói thế nào thì cứ làm thế ấy!” "Anh Hổ, nghe theo cô ấy đi!"