Tố Ny lắc đầu: “Con biết bồn tắm chứ, nhà của con có bồn tắm đó.”
“Cái ở nhà chú Lâm mới đúng là bể bơi, là bể bơi rất lớn rất lớn.”
“Hơn nữa, còn có hai cái lận cơ."
"Một cái ở trong sân, một cái ở trong nhà, chơi vui cực.
“Bố nói, cái trong phòng kia đến mùa đông cũng có thể bơi được.”
Tất cả mọi người đều hoang mang, không chỉ có bể bơi mà tận những hai cái?
Xa hoa thế cơ à?
Tạ Ngọc Phương nhịn không được nhìn về phía Lâm Mạc Huy: “Lâm Mạc Huy, Tố Ny nói thật sao?”
“Cậu... nhà cậu thực sự có hai cái bể bơi hả?”
Lâm Mạc Huy cười nhẹ, cũng không trả lời.
Tất cả đều chấn kinh, dáng vẻ Tổ Ny không giống như đang nói dối.
Chẳng lẽ nhà Lâm Mạc Huy thật sự có tiền như vậy sao?
Nhưng nếu trong nhà Lâm Mạc Huy thật sự có tiền như vậy thì tại sao anh ta lại bần cùng đến độ phải đi dọn WC ở bệnh viện được?
Trầm mặc một lát, Triệu Nhiên Thuận thật sự nhịn không được.
Anh ta căn đúng thời cơ nâng một ly rượu đến trước mặt Đặng Tiến Quân.
“Giám đốc Quân, chén rượu này tôi mời anh.”
“Mấy bạn học cũ chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi.”
“Đúng đó, hồi còn đi học, tôi đã biết anh không phải là người thường.”
"Bây giờ quả nhiên hơn cả người thường, anh chắc chắn là người giỏi nhất của lớp chúng ta.
“Anh thật khiến bạn học cũ chúng tôi xấu hổ ghê, tất cả mọi người đều không theo kịp bước chân của anh!”
Triệu Nhiên Thuận cười ha ha nói.
Đặng Tiến Quân có chút chán ghét nhưng vẫn lịch sự theo anh ta uống một ly.
Một ly uống xong Triệu Nhiên Thuận cũng không đi lại vẫn cứ ngồi ở đấy, câu được câu không sát lại gần Đặng Tiến Quân tán gẫu.
Đặng Tiến Quân khó chịu thật sự, nhịn không được nói: “Triệu Nhiên Thuận, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Triệu Nhiên Thuận xấu hổ cười, thấp giọng nói: “Là thế này.”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
“Giám đốc Quân, công ty chúng tôi gần đây có một số hạng mục liên quan với công ty các anh.”
“Chỉ là lúc đấu thầu, hình như giảm đốc bộ phận của công ty các anh có chút thành kiến với công ty chúng tôi.”
“Bạn học cũ như chúng ta là quan hệ đáng tin nhất”
“Thế nên tôi nghĩ, giám đốc Quân, anh xem thử có thể giúp đỡ được hay không?”
Đặng Tiến Quân nở nụ cười, anh ta liếc Triệu Nhiên Thuận một cái: “Thì ra là chuyện công việc à.”
“Tôi nói bảo sao, nhiều năm không gặp như vậy, vừa thấy mặt liền cử như thân thiết lắm.”
“Ngại quá, về phương diện công việc, bên tổng công ty đã có quy định”
"Không phù hợp chính là không phù hợp, trừ phi bên tổng công ty sửa lại quy định.
Sắc mặt Triệu Nhiên Thuận khẽ biến, vội vàng nói: “Giám đốc Quân, quy định là chết, người mới là sống.”
“Chúng ta là bạn học cũ nhiều năm, quan hệ vẫn còn ở đấy.”
“Chỉ cần tôi cung cấp dược liệu cho anh, quy định gì đó cũng không quan trọng, anh nói đúng không?”
Đặng Tiến Quân cười ha ha: “Triệu Nhiên Thuận ơi Triệu Nhiên Thuận, cậu thật đúng là biết đầu cơ trục lợi ha
“Ở trước mặt lãnh đạo tổng công ty của chúng tôi bảo tôi vi phạm quy định, cậu thấy tôi nên làm sao đây?”
Triệu Nhiên Thuận ngây ngẩn cả người: "Cái gì... Lãnh đạo tổng công ty gì cơ?”
Mọi người đều kinh ngạc, Tạ Ngọc Phương thấp giọng nói: “Giám đốc Quân, ngài không phải lo lắng.”
“Chỗ này đều là bạn học cũ nhà mình, đều là người chúng ta có thể tin được.”
“Chuyện này trời biết đất biết, cũng chỉ chúng ta biết.”
“Người của tổng công ty không thể nào biết được!”
Đặng Tiến Quân bĩu môi: “Lãnh đạo tổng công ty ngồi ở đây, mấy người nói sẽ không biết ư?”
Mọi người đều kinh hô: “Ai vậy?”
“Người nào là lãnh đạo của tổng công ty thế?”
Đặng Tiến Quân chỉ vào Lâm Mạc Huy: “Sao nào, các người không biết à?”
“Lâm Mạc Huy, chính là lãnh đạo tổng công ty của chúng tôi.
“Vợ của cậu ấy, chính là chủ tịch tổng công ty của chúng tôi.”
Lời vừa nói ra, cả hiện trường đều tĩnh lặng.
Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm Lâm Mạc Huy, tất cả đều thẫn thờ.
Ai có thể đoán được Lâm Mạc Huy lại còn có thân phận như thế?
Tạ Ngọc Phương gấp gáp: “Giám đốc Quân, anh... không phải anh lầm đấy chứ?”
“Cậu ta không phải nhân viên dọn WC bệnh viện sao?”
Triệu Nhiên Thuận cũng trừng mắt nhìn Lâm Mạc Huy: "Sao có thể?”
“Lâm Mạc Huy, cậu... vợ cậu là chủ tịch?”
“Vậy sao cậu lại ở bệnh viện dọn WC?"
Đặng Tiến Quân cười lạnh: “Ai nói Lâm Mạc Huy ở bệnh viện dọn WC?”
“Cậu ấy là chủ nhiệm khoa của bệnh viện.”
“Đồng thời rất nhiều hạng mục của công ty đều là do cậu ấy phụ trách!”
“Kể cả chức tổng giám đốc công ty của tôi cũng là do Lâm Mạc Huy sắp xếp."
“Triệu Nhiên Thuận, cậu muốn hợp tác với chúng tôi mà không nắm rõ chuyện của công ty chúng tôi trước sao?”
“Ngay cả thái độ làm việc như vậy của cậu, hừ, chẳng trách giám đốc bộ phận không chịu hợp tác với cậu!”
Tất cả mọi người đều im lặng như chết, nhất tề nhìn Triệu Nhiên Thuận.
Lúc nãy chính là Triệu Nhiên Thuận nói Lâm Mạc Huy dọn WC nên mọi người mới châm chọc Lâm Mạc Huy.
Ai ngờ được chuyện như thế này đâu!
Vẻ mặt Triệu Nhiên Thuận cũng mông lung, lúc ấy cậu ta rõ ràng thấy Lâm Mạc Huy dọn WC ở bệnh viện mà, sao bây giờ thành ra như vầy?
Trầm mặc một lát, Triệu Nhiên Thuận vội vàng nói: “Lâm Mạc Huy, thật ra...”
Lâm Mạc Huy thẳng thừng xua tay: “Ăn cơm, không nói chuyện công việc nữa.”
Triệu Nhiên Thuận bị sốc không nói nên lời, xấu hổ đến tột cùng, đồng thời sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Cậu ta biết, hạng mục này chắn chắn thất bại rồi.
Tối nay bọn họ mỉa mai Lâm Mạc Huy như thế, Lâm Mạc Huy sao có thể không gây khó dễ với bọn họ?
Triệu Nhiên Thuận đau khổ trở lại chỗ ngồi xuống, một bàn mọi người đều rơi vào trầm mặc, chỉ có ba người Lâm Mạc Huy, Đặng Tiến Quân với Niên còn nhiệt tình trò chuyện.
Mấy người Tạ Ngọc Phương mấy lần muốn nói vài câu nhưng người ta cũng không thèm để ý tới, làm bọn họ xấu hổ vô cùng.
Triệu Tổ Y vốn dĩ muốn dụ dỗ Đặng Tiến Quân, nhưng nhìn đến tình cảnh lúc này thì cũng biết bản thân không còn hi vọng, liền cũng từ bỏ.
Thấy bộ dáng trò chuyện vui vẻ của Lâm Mạc Huy, Triệu Tổ Y không khỏi căm tức trong lòng.
Con người đúng là loài động vật kỳ lạ, một người đàn ông từng bị cô ta từ chối, cô ta mãi mãi cũng không mong anh ta sống tốt hơn mình.
Nếu không, vậy chẳng phải là chứng minh lựa chọn lúc trước của bản thân sai lầm sao.
Nên là, Triệu Tổ Y mở miệng nói: “Có gì kiêu ngạo sao?”
“Ừ thì có tiền, vẫn không phải ăn bám nhà người ta à?”
“Chỉ đành nói thế này, có một số người chỉ giỏi ăn bám thôi.”
“Công ty nhà người ta, xí nghiệp nhà người ta có tỉ quan hệ gì với anh ta sao?”
"ỷ vào tài sản nhà cha vợ lại ở đây giả vờ thành đạt
“Tôi khinh, thấy mà ghê tởm!”
Những người khác cũng nghẹn khuất trong lòng, nghe vậy cũng đều mở miệng phụ họa.
Tạ Ngọc Phương lại bày ra vẻ mặt dữ tợn, cười lạnh nói: “Người ta ấy à, gả cho người giỏi đúng là có thể giảm được rất nhiều năm phấn đấu nha.”
“Các người nhìn Lâm Mạc Huy người ta đi, gả vào một gia đình tốt thế kia, chuyển mình một cái liền thành người của giới thượng lưu luôn.
“Ai có thể đoán được chứ, trước kia ở lớp chúng ta cậu ta cũng chỉ là một kẻ vô dụng không hòa nhập được thôi
Tất cả mọi người đều cười ầm lên.
Đặng Tiến Quân biến sắc, cả giận nói: “Tạ Ngọc Phương, cô nói cái gì đó?”
Lúc trước Tạ Ngọc Phương có chút sợ hãi đối với Đặng Tiến Quân, đó là bởi vì bọn họ muốn nịnh bợ Đặng Tiến Quân.
Bây giờ mắt thấy bợ đỡ không được thì tất nhiên cũng không thèm để ý nữa.
Tạ Ngọc Phương không chút nào yếu thế: "Sao nào, tôi nói không đúng à?"
“Lớp chúng ta đông như vậy, không đúng, trường học chúng ta đông như vậy mà tôi mới lần đầu nghe có người chạy tới xin ở rể đấy.”
“Đã thời đại nào rồi, sao lại còn có người làm ra chuyện không cần tốn nghiêm như vậy?”
“Nhưng nếu như người này không biết xấu hổ đúng là quá dễ thành công thôi.”
“Tôi chỉ là có chút nghĩ không ra, Lâm Mạc Huy, cô vợ kia của cậu rất cuộc là dáng vẻ xấu quá không ai cần, hay là mắt mù nhìn không thấy hả?”
“Sao lại chọn cậu ở rể nhỉ?”
Mọi người cười vang một trận, Triệu Nhiên Thuận nghiêng mắt liếc Lâm Mạc Huy: “Còn phải nói sao, chắc chắn là một người quái dị”
“Nếu không thì với tài sản nhà người ta, người sẵn lòng xếp hàng tới cửa ở rể đã xếp hàng cả rồi, làm gì còn tới lượt anh ta?”