*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình nhìn Hổ Đông An đi khỏi, cả hai lập tức chạy lên lầu gõ cửa.
“Lâm Mạc Huy, anh lăn ra đây cho tôi!”
"Bạn bè đến nhà chơi, anh làm vậy là có ý gì?”
“ỷ vào mình có tửu lượng cao nên không coi ai ra gì đúng không?”
“Tôi biết anh khốn nạn từ lâu rồi, nham hiểm xảo trá.”
“Lúc trước giả bộ không biết uống rượu, cố ý lừa chúng tôi?”
“Đêm nay coi như bại lộ.”
“Anh đi ra đây giải thích rõ ràng cho tôi!”
Hứa Thanh Tuyết đứng la hét. Nhưng mà, không có ai trả lời.
Lâm Mạc Huy đoán được chắc chắn Hứa Thanh Tuyết sẽ đến kiểm chuyện, cho nên, lúc đang ngủ, trước tiên điểm huyệt của Hứa Thanh Mây, để cho Hứa Thanh Mây ngủ say.
Còn anh, vốn không thèm để ý đến tiếng đập cửa bên ngoài, vẫn ngáy khò khò, ngủ rất ngon.
Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình làm ầm ĩ một hồi, thật sự không thấy ai ra mở cửa, hai người mệt quá chịu không nổi nữa, bực bội ngồi xuống đất nghỉ mệt.
Ngày hôm sau, chờ tới khi hai người tỉnh lại, Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây đã đi làm.
Hai người ôm một bụng tức giận không có chỗ xả, khó chịu vô cùng. Không đợi họ đi tìm Lâm Mạc Huy, điện thoại của họ lần lượt đổ chuông, là bạn của họ tối qua.
Những người này uống đến mức ói ra máu, vào bệnh viện, lúc này mới từ từ tỉnh lại.
Bây giờ một đám đó đều gọi điện thoại cho hai người họ, tìm hai người bọn họ đòi tiền thuốc men, dù sao tối hôm qua là họ đã giật dây những người đó đi chuốc say Lâm Mạc Huy.
Hai người không thoát được phải chịu trách nhiệm, chỉ có thể chạy đến bệnh viện trước thu xếp cho những người này.
Nhưng mà, trong tay họ không còn đồng nào cả.
Vừa xin lỗi vừa nhận lỗi, cũng vô dụng.
Hơn ba mươi người này còn đang nằm trên giường, nhưng người nhà họ lại vây Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình ở chính giữa, thiếu chút nữa đánh hai người họ luôn.
Hai người vất vả lắm mới thoát ra được, lại càng làm cho họ tức giận hơn.
Nổi giận đùng đùng chạy tới công ty dược phẩm Hưng Thịnh, nhưng lại bị bảo vệ chặn lại.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Hứa Thanh Mây đã dặn dò từ trước, không cho phép hai người họ lên lầu.
Hai người lại chạy tới bệnh viện, kết quả hôm nay Lâm Mạc Huy cũng chưa đi làm.
Hai người tức giận đến mức đập đồ của Lâm Mạc Huy, bị Hạ Vũ Tuyết gọi bảo vệ đến, đuổi ra ngoài.
Cuối cùng hai người thật sự không tìm được Hứa Thanh Mây và Lâm Mạc Huy, chỉ có thể ôm một bụng tức giận về nhà.
“Tên khốn Lâm Mạc Huy này, biết rõ chúng ta muốn đi tìm hắn, cho nên mới cố tình trốn chúng ta."
“Hôm nay em ở trong nhà chờ, chờ tên đó về, em liều mạng với hắn!”
Hứa Thanh Tuyết gào lên.
Hoàng Kiến Đình cau mày: “Thanh Tuyết, hai chúng ta ồn ào thế này cũng vô dụng”
“Hứa Thanh Mây vốn không xem em là em gái, luôn bảo vệ Lâm Mạc Huy
“Cho dù Lâm Mạc Huy trở về, Hứa Thanh Mây cũng sẽ bảo vệ anh ta.”
“Họ Lâm này bây giờ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ngay cả anh cũng dám đánh, em cảm thấy anh ta sẽ sợ em sao?”
Sắc mặt Hứa Thanh Tuyết lạnh đi: “Anh nói vậy em lại càng tức, anh nói Hứa Thanh Mây có phải bị điên rồi không?”
“Em là em gái ruột của chị ấy, chị ấy lại có thể đi giúp người ngoài?”
Hoàng Kiến Đình xua tay: "Bây giờ nói mấy lời này vốn không ý nghĩa”
“Anh cảm thấy, chuyện này vẫn nên để cho bố mẹ đến giải quyết.
“Chỉ có bố mẹ mới có thể giữ được Hứa Thanh Mây, mới có thể trừng trị Lâm Mạc Huy!
Mắt Hứa Thanh Tuyết sáng lên: “Đúng vậy, sao em lại quên chuyện này nhỉ?”
“Anh đợi em, bây giờ em gọi điện thoại cho bố mẹ liền.”
“Lần này em nhất định phải làm cho Lâm Mạc Huy cút xéo khỏi nhà!”
Hứa Thanh Tuyết vừa muốn gọi điện thoại, Hoàng Kiến Đình ngăn cô lại: “Em đừng sốt ruột”
“Trước tiên em phải nghĩ thật kỹ, nói chuyện này với bố mẹ thế nào.”
Hứa Thanh Tuyết kinh ngạc: "Cái này cũng cần phải nghĩ sao?".
“Nói anh ta ức hiếp em thôi."
Hoàng Kiến Đình lắc đầu: "Như vậy không được."
“Nếu bố mẹ biết chúng ta mở party ở nhà, chắc chắn sẽ không hài lòng.”
“Như vậy đi, em nói với bố mẹ, những người đến đây đều là đối tác làm ăn của công ty dược phẩm chúng ta."
"Bây giờ bố mẹ rất coi trọng công ty dược phẩm đó."
“Nếu để cho họ biết, Lâm Mạc Huy đổi xử với đối tác làm ăn của chúng ta như vậy, em nói họ sẽ xử lý Lâm Mạc Huy thế nào!" Ngay lập tức, mắt Hứa Thanh Tuyết sáng lên: “Ý kiến này của anh không tồi, cứ nói như vậy đi.”
Buổi tối Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây về đến nhà, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt.
“Bố mẹ, hai người trở về lúc nào vậy?”
“Không phải nói đi hai ba ngày sao?” Hứa Thanh Mây kinh ngạc.
Phương Như Nguyệt giận dữ nói: “Còn hai ba ngày?”
“Mới đi có một ngày, trong nhà này đã muốn tạo phản, nếu thực sự đi hai ba ngày, nói không chừng lúc về cái nhà này cũng mất luôn!”
Hứa Thanh Mây nhíu mày, Phương Như Nguyệt nồng nặc mùi thuốc súng.
Lại nhìn Hứa Thanh Tuyết, vẻ mặt đắc ý đang ngồi trên sô pha.
Không còn gì nghi ngờ, chắc chắn là Hứa Thanh Tuyết giở trò sau lưng.
Hứa Thanh Mây vội vàng nói: “Mẹ, có phải Thanh Tuyết mách mẹ không?”
“Con nói mẹ nghe, Thanh Tuyết đang gạt mẹ, sự việc trong nhà mẹ không biết, con...
Phương Như Nguyệt vỗ bàn: “Con câm miệng cho mẹ!”
“Lâm Mạc Huy, cậu đứng lên cho tôi!”
Hứa Thanh Mây vội la lên: “Mẹ, mẹ có thể nghe con nói hết không?”
“Thanh Tuyết dẫn theo một đám người không đàng hoàng về nhà, làm cho nhà chúng ta gà bay chó sủa.”
Phương Như Nguyệt giận dữ nói: “Cái gì gọi là người không đàng hoàng?”
“Đều là đối tác làm ăn của chúng ta, là khách hàng của công ty dược phẩm chúng ta sau này.”
“Lần này họ đến nhà, mẹ và bố con đều đồng ý!”
Hứa Thanh Mây ngớ ra, những người đó là loại khách hàng gì?
Phương Như Nguyệt tức giận nhìn Lâm Mạc Huy: “Lâm Mạc Huy, tôi hỏi cậu, rốt cuộc cậu có ý gì?”
“ỷ vào mình có tửu lượng cao, ép buộc người ta uống rượu, làm cho người ta uống đến ói ra máu, cậu cảm thấy mình rất có thể diện đúng không không?"
“Đầu óc cậu có bệnh không? Cậu tiếp đãi khách như vậy à?”
“Cậu đắc tội đối tác làm ăn của chúng tôi, cậu có biết chúng tôi phải thiệt hại bao nhiêu tiền không?”
“Bản thân mình suốt ngày không để cho trong nhà kiếm tiền, chỉ biết tiêu tiền còn chưa tính. Bây giờ còn phá hư chuyện làm ăn của chúng tôi như vậy, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Cậu ở trọ nhà chúng tôi ba năm, chúng tôi đâu có lỗi với cậu mà cậu phải hại chúng tôi như vậy?”
Hứa Thanh Mây giận dữ nói: “Mẹ, sao mẹ có thể nói vậy?”
“Những người đó, đều là du côn lưu manh, đối tác làm ăn gì chứ?”
“Bọn họ đến nhà chúng ta, để mở party sinh nhật, làm cho trong nhà lộn xộn cả lên.”
“Hơn nữa, sao lại là Lâm Mạc Huy ép họ uống rượu, rõ ràng là bọn họ muốn chuốc say Lâm Mạc Huy
“Hơn ba mươi người, ép Lâm Mạc Huy uống rượu, kết quả uống không lại Lâm Mạc Huy, chuyện này là lỗi của ai chứ?"
Phương Như Nguyệt giận dữ nói: “Con câm miệng cho mẹ!”
“Con chỉ biết bảo vệ nó, con xem bộ dạng bây giờ của nó đi?”
“Tối hôm qua cậu còn đánh Hoàng Kiến Đình?”
“Tôi hỏi cậu, ai cho cậu lá gan dám đánh con rể tôi?”
Hứa Thanh Mây mở to hai mắt nhìn: “Mẹ, mẹ... Mẹ có ý gì?”
“Hoàng Kiến Đình là con rể mẹ, Lâm Mạc Huy không phải con rể mẹ sao?”