*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết sửng sốt, những người này không biết thân phận của Hổ Đông An nhưng hai người bọn họ lại biết.
Hổ Đông An, đó là người mà bọn họ tuyệt đối không dám trêu vào!
Không đợi Hổ Đông An lên tiếng, Hoàng Kiến Đình liền vội vàng nói: “Ai da, nếu anh Hổ đã hỏi thì các cậu mau trả lời thành thật đi!”
“Anh Hổ, bọn họ có mắt mà không thấy Thái Sơn, anh tuyệt đối đừng để trong lòng.”
Mặt mũi của cả đám người đều tràn đầy sự ngạc nhiên, không hiểu vì sao Hoàng Kiến Đình lại sợ Hổ Đông An đến vậy.
“Kiến Đình, cậu làm gì vậy?”
“Đây không phải chỉ là một quản lý nhỏ trong công ty của Hứa Thanh Máy thôi sao?”
“Loại người lẽo đeo theo ông chủ như tên này thì cậu để ý đến làm gì?” Người đàn ông xăm hình bĩu môi nói.
Hoàng Kiến Đình gần như sợ đến ngây người, ai mà dám dám nói chuyện với Hổ Đông An như vậy chứ?
“Cậu... cậu mau câm miệng cho tôi!”
“Quản lý nhỏ cái gì, tôi nói cho cậu biết, đây là anh Hổ!”
“Cậu đã nghe đến tiếng tăm của Hổ Đông An Nam Mộc Lam bao giờ chưa?”
“Ở thành phố Hải Tân có ai dám không nể mặt anh Hổ?”
“Còn không mau xin lỗi anh Hổ!”
Hoàng Kiến Đình nôn nóng nói.
Sắc mặt người đàn ông xăm hình thay đổi đột ngột, đương nhiên là anh ta từng nghe nói đến cái tên Hổ Đông An ở Nam Mộc Lam.
“Hoàng Kiến Đình, cậu đừng đùa nữa.”
“Làm sao mà Hổ Đông An của Nam Mộc Lam lại đến đây?”
Giọng nói người đàn ông xăm hình trở nên có chút run rẩy.
Hứa Thanh Tuyết nghiến răng nói:
“Ai đùa với anh, người này thật sự là Hổ Đông An của Nam Mộc Lam!”
Hai chân của người đàn ông xăm hình nhũn cả ra, gần như sắp khụy xuống đất. “Hổ... Hổ Đông An, tôi...tôi có mắt mà không thấy Thái sơn.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
“Anh là người độ lượng, hãy tha...tha thứ cho tôi một lần đi.”
Người đàn ông xăm hình mở miệng run rẩy nói.
Mọi người xung quanh cũng bị dọa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nguyên một đám câm như hến.
Hổ Đông An liếc nhìn người đàn ông xăm hình, lạnh giọng nói: “Tôi hỏi lại, vừa rồi rốt cuộc là ai đã vào phòng?”
Mọi người nhìn nhau, vẫn không ai lên tiếng trả lời.
Sắc mặt Hổ Đông An trở nên lạnh lẽo: “Không ai trả lời đúng không?”
“Được, vậy tôi sẽ coi như các cậu đều đã vào căn phòng đó!”
Lúc này tất cả mọi người lập tức hoảng sợ, một người phụ nữ sốt ruột nói: “Anh Hồ, tôi...tôi chưa từng vào căn phòng đó.”
Hổ Đông An cả giận: “Cô chưa vào thì ai vào?”
Người phụ nữ nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Tôi không biết ai đã vào, nhưng... nhưng tôi thật sự chưa từng vào.”
Hổ Đông An mắng mỏ: “Nếu cô không nói ra được là ai đã vào thì tôi sẽ xem như là cô đã vào.”
Sắc mặt người phụ nữ đột ngột thay đổi, đột nhiên nói: “Tôi... tôi biết ai đã vào, mấy người bọn họ đều từng vào đó..."
Người phụ nữ chỉ vào một vài người, những người kia lập tức chửi rủa.
Người phụ nữ này không hề yếu đuổi, cô ta lớn tiếng tranh cãi với bọn họ, căn phòng lập tức trở thành một mớ hỗn độn.
Hổ Đông An giận dữ: “Mẹ nó. câm miệng hết lại cho tôi!”
"Bây giờ tôi cho mấy người một cơ hội, người từng bước vào căn phòng đó tự động đi ra.”
“Nếu không, một lát nữa để tôi điều tra ra được, hừ, tôi đánh gãy cái chân chó của nó!
Lúc này, mọi người không dám nói gì nữa.
Có vài người lần lượt bước ra, đây là những người đã vào căn phòng kia.
Còn một số người vẫn có chút do dự nhưng cuối cùng họ đều ngoan ngoãn đi ra, họ thật sự rất sợ Hổ Đông An.
Hổ Đông An liếc nhìn bọn họ: “Chính là các cậu đã vào căn phòng đó?"
“Mấy người có biết các người đã làm dơ bẩn căn phòng đó không”
“Tối nay đổi cái giường này đi cũng là vì các người đã làm bừa ở trong đó.
“Thế nên, cái giường trên lầu phải được tính trên đầu mấy người.”
“Cái giường đó, có lẽ là được mua với giá khoảng 595 triệu.
“Cứ chia đều cho từng người, một người khoảng 70 triệu thì phải.”
Đám người này lập tức cuống lên, ồn ào kêu la: “Dựa... dựa vào cái gì chứ?”?”
“Chúng tôi chỉ vào ngồi một chút đã phải đưa nhiều tiền như vậy, chuyện này...chuyện này quá vô lý.
“Đây rõ ràng là ăn cướp trắng trợn mà."
Hổ Đông An bực tức: “Bọn rác rưởi chúng mày, làm loạn trong phòng người khác một trận chẳng lẽ không cần trả giá một chút sao?”
“Dựa vào cái gì à? Chỉ dựa vào đây là lời ông đây nói!”
“Nói cho các người biết, nếu tối nay tôi chưa lấy được số tiền này thì đừng ai nghĩ đến việc rời khỏi đây!”
Đám người im như thóc, không dám nói một câu nào.
Hổ Đông An yêu cầu mỗi người bọn họ phải trả 70 triệu, ai dám không trả?
“Có vẻ như các người không còn ý kiến gì nữa?”
“Vậy thì quyết định vậy đi, trước khi hết đêm nay tiền phải được chuyển đến.”
“Còn nữa, bây giờ lũ khốn chúng bây khiêng cái giường trên lầu xuống đây.”
"Cái giường đó coi như tôi bán cho các người, tự xử đi!”
Hổ Đông An lớn tiếng nói.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không có ai hành động. Hổ Đông An lại khó chịu: “Mẹ kiếp, không nghe thấy bố mày nói gì à?”
“Cứ phải cho tụi bây biết mùi mới được?”
Lúc này mấy người mới vội vã hành động, chạy lên lầu vội vàng chuyển chiếc giường trên lầu xuống.
Có bốn cặp nam nữ bước vào phòng.
Bốn người phụ nữ đều đang nhỏ giọng khóc nức nở, bảo bọn đàn ông nghĩ cách giải quyết chuyện tiền nong.
Mặt mấy người đàn ông đầy vạch đen, trong số bọn họ có hai người có tiền, ngược lại có thể lấy ra được 70 triệu.
Nhưng mà hai người còn lại, túi còn sạch hơn mặt, bọn họ đi đâu tìm ra 70 triệu?
Sau khi dọn giường ra, đám người lập tức bắt đầu đi hỏi vay tiền những người xung quanh. Không còn cách nào khác, không ai dám xem lời Hổ Đông An như gió thoảng qua tai!
Hổ Đông An bảo những thợ cả kia đưa chiếc giường mới đưa tới lên phòng trên.
Đám người trơ mắt nhìn chiếc giường mới được dọn lên, khuôn mặt tràn đầy sự chấn động. Đây chính là chiếc giường trị giá gần bảy tỷ lận đó!
Khi các thợ cả kiểm tra lại nó, đảm người mới chân chính biết được vì sao cái giường này lại đắt đến vậy.
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng hiệu ứng âm thanh ở hai tủ đầu giường cũng đã khiến cho người ta cực kỳ chấn động.
Giá này rất xứng đáng!
Mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thỏa, đám người đi xuống lầu, những người kia lại lén lén lút lút muốn lẻn đi.
Lâm Mạc Huy trực tiếp ngăn họ lại: “Mấy người, đừng đi vội.”
“Rượu của chúng ta vẫn chưa uống xong đâu.”
“Các cậu không phải đều muốn uống với tôi sao?”
“Nào nào, tiếp tục!”
Hổ Đông An không biết chuyện gì đang xảy ra nên nhỏ giọng hỏi thăm một chút rồi lập tức nổi giận.
Anh ta thường lăn lộn trong hộp đêm, tất nhiên là biết những người này đang nghĩ gì.
Nhiều người chuốc rượu một mình Lâm Mạc Huy như vậy, rõ ràng là muốn hạ Lâm Mạc Huy.
“Cái đám khốn nạn chúng mày, thật sự là chán sống rồi!”
“Ngay cả anh Huy cũng dám chuốc rượu?”
“Bọn mày muốn uống lắm đúng không? Đến đây, bố mày uống với chúng bây!”
“Để tạo tìm thêm đàn em đến chung vui.”
Hổ Đông An phẫn nộ.
Một đám người sợ đến run rẩy, nếu Hổ Đông An thật sự dẫn một đám