Mấy người trong phòng đều sững sờ. Phương Như Nguyệt không hiểu gì bèn lắp bắp hỏi lại: “Cái gì... quần áo gì chứ?"
"Chính là bộ đồ mà cậu Mạc Huy mặc hôm qua..." Quản lý Đình Quang vừa nói đến đây thì nhìn thấy Hoàng Kiến Đình liền lập tức nói tiếp: “Đúng rồi, đúng là bộ mà anh đang mặc trên người đây ạ."
"Hả, cái này sao?" Hoàng Kiến Đình cũng ngạc nhiên há hốc mồm, ngay cả bộ đồ này cũng phải thu lại sao?
“Đúng vậy ạ, ngày hôm qua chỉ là cho mượn tạm bộ đồ này để mặc thôi. Nếu quý vị muốn mặc thì có thể mua lại ạ.” Quản lý Đình Quang cười nói: “Bộ quần áo này tổng cộng là hai trăm triệu ạ.” Hoàng Kiến Đình run run, anh ta lấy đâu ra hai trăm triệu chứ.
"Ông có lầm không? Đây là bộ quần áo mà ông Bá Lộc tặng cho chúng tôi mà." Phương Như Nguyệt vội kêu to lên.
Quản lý Đình Quang gật đầu: “Không lầm đâu ạ. Đúng thật là ông Bá Lộc đã lấy bộ đồ này đi nhưng vẫn chưa trả tiền ạ."
"Phương Như Nguyệt há hốc mồm:
"Vậy... vậy..."
Ông Bá Lộc có thể tặng chiếc xe mấy chục tỉ và cái đồng hồ mấy trăm triệu mà tại sao bộ quần áo hai trăm triệu lại không tặng được nhỉ?
“Thôi bỏ đi, không cần quần áo nữa.” Hứa Đình Hùng giận dữ nói.
Hoàng Kiến Đình không cam lòng mà cởi bộ quần áo ra đưa cho quản lý Đình Quang.
Đột nhiên quản lý Đình Quang hoảng sợ kêu lên: “Ơ, bộ quần áo này bị sao vậy? Mấy người... mấy người đã sửa lại bộ quần áo này đúng không?"
Hoàng Kiến Đình bị dọa đến bủn rủn tay chân: “Dạ dạ, chỉ sửa có một chút xíu thôi ạ. Bây giờ có thể sửa lại như cũ được mà..." %3D
Quản lý Đình Quang trợn mắt lên quát: “Anh điên rồi hả, bộ quần áo này chính là quần áo thương hiệu Armani đó. Nó được thợ may nổi tiếng của nước Ý cắt may, vậy mà mấy người lại đem đi sửa chẳng khác nào phá hủy bộ đồ rồi còn gì?"
Phương Như Nguyệt: “Không nghiêm trọng đến mức độ đó chứ? Chỉ là mấy đường chỉ thôi mà.."
Quản lý Đình Quang bực tức nói: "Cái gì mà không nghiêm trọng chứ? Những loại quần áo này đều là cắt may theo số đo chuẩn xác, bất cứ một đường kim mũi chỉ cũng không được sửa. Bây giờ tôi lấy lại bộ quần áo này cũng không bán được nữa, mấy người chỉ còn cách là mua nó thôi. Giá là hai trăm triệu, đưa tiền mặt cho tôi."
Mấy người trong phòng sững sờ cứ đứng như trời trồng. Trời ơi, hai trăm triệu đó. Bọn họ biết đào đâu ra hai trăm triệu bây giờ?
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
"Không phải chứ, ông... ông thật ức hiếp người quá đáng." Phương Như Nguyệt tức giận mắng: “Không phải chỉ là sửa vài đường kim mũi chỉ thôi sao, làm gì mà quá đáng như vậy? Hơn nữa đây là quần áo mà Nam Bá Lộc ng cho chún tôi, ông dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi phải trả tiền chứ?”
Quản lý Đình Quang: "Quần áo ở trong tay ai thì người đó phải trả tiền. Nếu bà không phục thì có thể đi tìm Nam Bá Lộc kêu ông ta trả tiền giùm đi."
“Tôi...” Phương Như Nguyệt lại cứng họng, bà ta làm gì dám tìm Nam Bá Lộc chứ.
Quản lý Đình Quang lấy điện thoại ra uy hiếp: “Nếu không trả tiền thì tôi cũng chỉ biết báo cảnh sát thôi."
Mấy người Phương Như Nguyệt đã sốt ruột đến mức chạy loạn cả lên, còn Hoàng Kiến Đình thì đổ mồ hôi trán đầm đìa lại giống như sắp khóc đến nơi.
Anh ta không thể ngờ được rằng mới sáng tinh mơ còn chạy đi sửa quần áo mà giờ này tai họa lại ập đến như sét đánh ngang tai.
Vẻ mặt của Hứa Thanh Mây lại cực kỳ thoải mái, rốt cuộc cô cũng hiểu lời mà Lâm Mạc Huy nói với cô. Đúng thật là mặc bộ đồ này chẳng có gì tốt lành cả.
Đột nhiên Phương Như Nguyệt lớn tiếng nói: “Không đúng, bộ quần áo này phải tìm Lâm Mạc Huy mà đòi tiền chứ."
“Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại lôi Lâm Mạc Huy vào làm gì chứ?” Hứa Thanh Mây nóng nảy gắt lên.
Sao lại không liên quan đến cậu ta chứ?" Phương Như Nguyệt trợn mắt lên: “Bộ quần áo này là Nam Bá Lộc cho cậu ta, rồi cậu ta mặc về nhà đưa cho Hoàng Kiến Đình. Cậu ta không trả tiền mà lại tặng cho Hoàng Kiến Đình, đây không phải là cố ý hãm hại Hoàng Kiến Đình sao?"
Hứa Thanh Mây vội la lên: “Đó không phải là tặng mà do Hoàng Kiến Đình cướp đi chứ."
Phương Như Nguyệt tức giận: “Hừ, quần áo cậu ta mặc trên người, nếu cậu ta không cởi ra thì Hoàng Kiến Đình cởi ra cho nó chắc?"
“Tôi biết ngay mà, tự nhiên hôm qua cậu ta lại nhanh chóng cởi bộ đồ ra đưa cho Hoàng Kiến Đình chứ. Thì ra là cố ý muốn hãm hại em rể đây mà."
“Lâm Mạc Huy à Lâm Mạc Huy, tôi thật không ngờ con người này lại để tiện như vậy.”
Hứa Thanh Mây hét lên: “Mẹ, mẹ thật quá đáng mà."
“Hừ, ai quá đáng chứ? Oan có đầu nợ có chủ, đạo lý này mà con cũng không biết sao?" Phương Như Nguyệt tức giận nói: “Được rồi Hoàng Kiến Đình à, con cứ đi trước đi. Chuyện này cứ để cho Lâm Mạc Huy giải quyết."
Hoàng Kiến Đình liền nhanh chóng chuồn mất.
Hứa Thanh Mây: “Mẹ..."
“Câm miệng.” Phương Như Nguyệt tức giận gạt ngang nói: “Lâm Mạc Huy, chỗ này giao cho cậu. Cậu tự làm cho sự việc rối rắm thì tự mình thu dọn đi."
Nói xong Phương Như Nguyệt không thèm phân minh mà lôi Hứa Thanh Mây vào bên trong.
"Mẹ, mẹ thật là hiếp người quá đáng mà. Tại sao mẹ lại đối xử với Lâm Mạc Huy như vậy chứ?" Hứa Thanh Mây đau lòng nói.
"Mẹ đối xử với nó như thế nào chứ?" Phương Như Nguyệt tức giận mắng: "Vậy con nói xem chuyện này phải giải quyết như thế nào mới đúng đây? Để em rể của con gánh hai trăm triệu này à? Thanh Mây à, con nghĩ em rể của con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?"
Hứa Thanh Mây tức giận nói: “Hoàng Kiến Đình không có nhiều tiền như vậy, còn Lâm Mạc Huy thì có hả? Số tiền lớn như thế, nếu không làm tốt không chừng sẽ bị ngồi tù đó."
Phương Như Nguyệt: “Hai đứa nó không giống nhau. Hoàng Kiến Đình ra ngoài buôn bán một năm cùng được gần trăm triệu, còn Lâm Mạc Huy này quanh năm suốt tháng cũng chỉ được vài triệu tiền lương. Ai nặng ai nhẹ con không phân biệt được hả?”
"Sao lại có thể tính như vậy chứ? Ai gây ra chuyện thì để người đó đi lo liệu, sao lại bắt người khác gánh thay chứ?” Hứa Thanh Mây không nén nổi tức giận.
Phương Như Nguyệt: “Lâm Mạc Huy là tới nhà chúng ta ở rể, cậu ta ăn ở nhà chúng ta uống ở nhà chúng ta thì cũng nên vì chúng ta mà làm chút chuyện chứ."
Hứa Thanh Mây thở gấp: “Mẹ, đây là đạo lý gì chứ?"
Phương Như Nguyệt: “Đây là đạo lý làm người. Cậu ta là con rể mà không đóng góp gì cho nhà này cả, nếu thời khắc quan trọng mà không dùng tới thì còn giữ cậu ta ở lại làm gì nữa? Nếu mẹ nuôi một con chó mà có người đánh mẹ thì con chó còn biết xông ra cắn giúp mẹ nữa mà.”
“Mẹ à, sao mẹ lại nói như vậy chứ? Con mặc kệ, chuyện này không liên quan đến Lâm Mạc Huy nên con không thể để anh ấy gánh vác chuyện này được."
Hứa Thanh Mây định mở cửa ra ngoài thì Phương Như Nguyệt lại mở cửa sổ nói: "Nếu con mà ra ngoài thì mẹ sẽ nhảy xuống đây tự tử, để mẹ xem rốt cuộc là con cần mẹ hay là cần cái tên vô dụng kia."
Hứa Thanh Mây sợ hãi liền rụt tay lại, tức giận đến mức nước mắt giàn giụa: “Mẹ, sao mẹ lại như vậy chứ? Tại sao?"
Ở ngoài phòng khách, Hứa Đình Hùng cũng chuồn vào phòng ngủ của mình. Qua một lúc lâu thấy bên ngoài không có động tĩnh gì thì bọn họ mới khẽ mở he hé cửa phòng mình liếc ra ngoài xem sao thì thấy quản lý Đình Quang đã đi rồi, chỉ còn lại Lâm Mạc Huy đang uống trà mà thôi.
Hứa Thanh Mây là người đầu tiên chạy ra: “Lâm Mạc Huy, sao rồi? Anh không sao chứ?"
"Không có gì đâu." Lâm Mạc Huy cười
"Không có gì là sao?" Phương Như nói.
Nguyệt sáp lại hỏi: “Chuyện bộ đồ giải quyết sao rồi?"
Lâm Mạc Huy trả lời: “Con gọi điện cho ông Bá Lộc, ông ta bảo hôm qua quên trả tiền nên bây giờ cho người đi trả rồi ạ."
"Hả, sao cậu không gọi điện từ sớm đi." Phương Như Nguyệt trợn mắt lên quát.
“Mẹ cũng không kêu con gọi điện mà.” Lâm Mạc Huy nhún vai: “Hơn nữa, hôm qua Hoàng Kiến Đình đã mặc bộ quần áo đó rồi thì con còn gọi điện cho ông Bá Lộc làm gì chứ? Không lẽ con gọi điện nói ông ta trả tiền cho Hoàng Kiến Đình sao, như vậy không phải là giỡn mặt với ông ta hả?"
"Cậu..." Phương Như Nguyệt tức giận đến nghẹn lời.
Hứa Đình Hùng cũng vội vàng sấn tới: "Lâm Mạc Huy, cậu có thể gọi điện cho ông Bá Lộc sao? Vậy cậu có thể xin ông ta chút đồ được không, ví dụ như xin chút tiền chẳng hạn?"
Phương Như Nguyệt cũng nín thở nhìn Lâm Mạc Huy.
"Chỉ sợ là không được đâu ạ.” Lâm Mạc Huy lắc đầu nói: “Vừa rồi trong lúc nói chuyện điện thoại thì ông Bá Lộc đã nói hết nợ với con rồi."
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt thất vọng, giận sôi lên: “Đúng là cái đồ lụn bại mà."
“Thôi bỏ đi, nói chuyện với tên vô dụng này làm gì chứ.” Phương Như Nguyệt nhặt quần áo lên nói: “Gọi điện thoại cho Kiến Đình bảo nó đến lấy quần áo đi."
Hứa Đình Hùng gọi điện thoại cho Hoàng Kiến Đình nhưng ai dè anh ta không dám lấy quần áo nữa vì đã bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.
"Thôi bỏ đi, Kiến Đình này cũng chỉ là một đứa nhát gan.” Hứa Đình Hùng tức giận máng một câu, vừa định quăng dị động xuống bàn thì có điện thoại gọi tới.
“Là ông nội." Hứa Đình Hùng vui mừng khôn xiết, vội vàng thay đổi giọng nói: “Dạ, con chào bố ạ."
"Hứa Đình Hùng, anh thật biết cách dạy dỗ con gái và con rể đó.” Hứa Khánh Quân tức giận quát lên: “Vậy mà lại dám ăn cắp bí quyết bào chế thuốc mới được nghiên cứu của dòng họ người khác hả? Tiết lộ bí mật của công ty thì các người chờ ngồi tù đi.”