*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên, nhóm thầy thuốc cũng bắt đầu tức giận.
"Thằng nhóc, cậu nói cái gì?"
"Thần y Đằng đã cứu ba người đó, mọi người đều có thể thấy được, cậu còn dám nói thần y như vậy?"
"Ở đây nhiều thần y như vậy, một tên rác rưởi như cậu, dám ở đây vu khống, cậu thật sự cho rằng có thể lừa gạt mọi người sao?"
Sắc mặt Lữ Tứ Đằng lạnh như băng, chỉ vào Lâm Mạc Huy nói: "Tôi làm nghề y nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ gặp qua người tự cao tự đại như cậu!”
"Nói là tôi thua? Ông dựa vào cái gì!"
"Nói ra lý do, nếu không, ở chỗ này ông đây sẽ giết chết cậu!"
Sắc mặt Hoắc Thiên Sinh cũng lạnh nhu băng, lớn tiếng nói: "Cậu Huy, chuyện mình gây ra thì phải tự mình chịu trách nhiệm!"
Lâm Mạc Huy cười nhặt: "Tôi đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm!"
"Hoắc Thiên Sinh, anh bắt em vợ và anh rể của tôi, ép tôi không được cứu người, cũng xem như để tiện!"
"Chẳng qua, nơi này là thành phố Hải Tân, một chút kỹ xảo đấy của anh đối với tôi mà nói chẳng ảnh hưởng gì!"
Hiện trường nhất thời trở nên náo nhiệt, mọi người kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Thiên Sinh. thần y Kiệt sắc mặt đại biến, tức giận nói: "Hoắc Thiên Sinh, cậu... Cậu thật sự đã làm ra chuyện để hèn như vậy?"
Sắc mặt Hoắc Thiên Sinh trở nên vô cùng khó coi, lập tức nói: "Tên họ Lâm kia, mày chính là muốn ngậm máu phun người, muốn hãm hại tao?”
“Mày đang xúc phạm toàn bộ nhà họ Hoắc, tao với mày không đội trời chung!”
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Hoắc Thiên Sinh, anh ăn nói cẩn thận!"
"Vì bây giờ tôi mới dám đứng lên, anh nên hiểu tôi đã cứu hai người đó."
"Anh muốn tôi đưa chứng cứ bắt hai người đó vào đây, để nhà họ Hoắc các anh hoàn toàn mất hết mặt mũi sao?"
Hoắc Thiên Sinh nhất thời luống cuống, anh ta không ngờ tới, Lâm Mạc Huy làm việc lại nhanh nhẹn như vậy.
Chỉ trong thời gian ngắn, đã cứu được Hứa Thanh Tuyết cùng Hoàng Kiến Đình.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Nhìn thấy Hoắc Thiên Sinh không nói lời nào, sắc mặt của mọi người tại hiện trường đều thay đổi.
Hành vi này của anh ta chính là đang ngầm thừa nhận chuyện này! Lúc này, mọi người thấy ánh mắt của Hoắc Thiên Sinh không đúng.
Thi thổ công bằng, lại dùng loại phương pháp này, ép Lâm Mạc Huy không thể ra tay, cách này cũng quá đê tiện đi?
Lữ Tứ Đằng giận tím mặt, vỗ bàn quát: "Hoắc Thiên Sinh, cậu đang làm gì vậy?"
"Tôi cùng với Lâm Mạc Huy chính là công bằng quyết đấu."
"Sao cậu có thể dùng thủ đoạn ti tiện như vậy, muốn cho thanh danh một đời của tôi cứ thế mà hủy hoại sao?"
“Quay về nói với tên họ Hoắc kia, lúc này ông đây không thể thay mặt cho tỉnh Hải Dương dự thi!"
"Hơn nữa, chuyện này, tôi tuyệt đối cũng sẽ không tha cho các người!"
Hoắc Thiên Sinh luống cuống: "Ông Đằng, tôi... Tôi không cố ý..."
"Hơn nữa ông đã chữa khỏi bệnh cho ba người, chuyện này... làm sao có thể không tính?"
Lữ Tứ Đằng tức giận: "Ông đây nói không tính thì sẽ không tính!"
“Sao, cậu còn muốn uy hiếp tôi?"
Sắc mặt Hoắc Thiên Sinh lập tức trở nên trắng bệch, anh ta sao dám nhằm vào Lữ Tứ Đằng.
Lữ Tứ Đằng quay sang nhìn Lâm Mạc Huy: "Chàng trai trẻ, ba người vừa rồi không tính."
“Bây giờ chỉ còn lại hai người bệnh, tôi cùng với cậu cùng thi trên hai người này, ý của cậu như thế nào?"
Lâm Mạc Huy chậm rãi lắc đầu:
"Không tốt!"
"Đây là cuộc họp trao đổi y học của sáu tỉnh, thần y của sáu tỉnh, bọn họ đều có tư cách."
Lữ Tứ Đằng nhíu mày: "Vậy cậu muốn thế nào?"
“Chẳng lẽ chúng ta sẽ tìm thêm một vài bệnh nhân, thi lại một lần nữa?"
Lâm Mạc Huy lại lắc đầu: "Không cần!"
"Lữ Tứ Đằng, tôi đã nói rồi."
"Ngay từ khi thực hiện mũi khâu đầu tiên, ông đã ăn thua rồi!"
Sắc mặt Lữ Tứ Đằng lập tức chuyển lạnh: "Cậu nhóc, cậu phải chịu trách nhiệm về những gì mình nói!"
"Tại sao tôi lại thua?"
Lâm Mạc Huy cười khẽ, anh bước đến chỗ bệnh nhân đầu tiên.
Vỗ nhẹ vào vai bệnh nhân, Lâm Mạc Huy đột nhiên nói: "Lữ Tứ Đằng, chẳng lẽ ông không phát hiện, đây là hai người sao?"
Lâm Mạc Huy nói ra một câu này, khiến cho toàn trường đều sửng sốt.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Lâm Mạc Huy, vốn dĩ không rõ ràng ý tứ của anh.
Lữ Tứ Đằng nhíu mày: "Cậu đang nói cái gì?"
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: "Ông không thể nhìn ra, cũng là chuyện bình thường."
"Một cặp song sinh, vốn là chuyện hiếm thấy."
"Hơn nữa, tình trạng bệnh của anh ấy rất đặc biệt."
Lữ Tứ Đẳng càng thêm bối rối: "Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Sinh đôi là gì?"
Lâm Mạc Huy không để ý đến ông ta, chỉ vươn tay vỗ vỗ vai trái của bệnh nhân.
Lúc sau, Lâm Mạc Huy đột nhiên ra tay, cầm lấy một cây kim bên cạnh, trực tiếp đâm vào mạch máu bên trái cổ, rút ra một ít máu.
Lữ Tứ Đằng kêu lên: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Tôi vừa mới chữa khỏi cho anh ấy, anh ấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục, ông... Ông lại tùy tiện di chuyển anh ấy, rất dễ khiến cho bệnh tình tái phát!"
Các thần y tại hiện trường cũng đều nhíu mày, là bác sĩ, họ biết rất rõ hành động như thế này của Lâm Mạc Huy là rất nguy hiểm.
Lâm Mạc Huy cũng không để ý đến nhóm người này, đem ông tiêm đưa cho thần y Kiệt: "Cho người đi xét nghiệm, chủ yếu là nhóm máu!"
Thần y Kiệt cũng trở nên mờ mịt, không biết rốt cuộc Lâm Mạc Huy muốn làm cái gì, nhưng cũng nhanh chóng cho người làm theo lời anh.
Hiện trường được chuẩn bị rất nhiều trang thiết bị y tế, ở đây cũng có rất nhiều chuyên gia chờ, xét nghiệm nhóm máu là chuyện rất đơn giản, sẽ nhanh chóng có được kết quả.
Một thần y nhíu mày nói: "Nhóm máu của anh ấy được ghi trong hồ sơ bệnh án."
"Hiện tại muốn xét nghiệm máu, có mục đích gì?"
"Hơn nữa, tình trạng bệnh của anh ấy có liên quan đến nhóm máu?"
Các thần y khác cũng lần lượt gật đầu, bọn họ hành nghề chữa bệnh nhiều năm cũng chưa từng nghe qua phương pháp trị liệu này của Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy khẽ cười không nói.
Không lâu sau, báo cáo xét nghiệm được đưa ra, kết quả lại khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt.
Máu mà Lâm Mạc Huy đem đi xét nghiệm, cùng với nhóm máu ghi trên hồ sơ bệnh án lại hoàn toàn không giống nhau!
Hiện trường lập tức trở nên ồn ào.
"Chuyện này làm sao có thể? Làm sao có thể khác nhóm máu?"
"Có lầm hay không?"
"Xét nghiệm không phải có vấn đề chứ?"