Mặt mũi ông cụ Phong tràn đầy cung kính: "Cậu Huy chắc chắn là người có trình độ y học cao nhất trong số những người ông từng thấy trong đời, thậm chỉ trong số những người ông nghe nói đến cũng không có ai giỏi hơn cậu Huy!" "Sinh từ của chúng sinh đều phụ thuộc vào một ý niệm của cậu ấy!" “Người có thể khống chế sinh tử của một người, cháu cảm thấy cậu ấy dựa vào cái gì để kiêu ngạo?"
Hạ Vũ Tuyết sững sờ, cô ta không ngờ rằng Lâm Mạc Huy lại có y thuật đáng sợ như vậy. "Anh ta có trình độ y học cao như thế, vậy vì sao... Vi sao anh ta lại đến nhà người ta ở rể, vì sao lại chấp nhận làm một công nhân dọn vệ sinh trong bệnh viện?" Ông cụ Phong nói khẽ: "Người tài giỏi trên thế giới này luôn có những hành vi nằm ngoài dự đoán của chủng ta." "Vũ Tuyết, ông chiều chuộng cháu quá mức, cho nên cháu mới có tính cách không coi ai ra gì như thế này!" “Để ông nói thẳng với cháu đi." "Với thực lực của cậu Huy, trong vòng mười năm, thành tựu của cậu ấy tuyết đối sẽ không thấp hơn ngài Nam!" "Ông bảo cháu tiếp đãi cậu ấy là bởi vì ông nghĩ cháu sẽ gây được ấn tượng tốt với cậu ấy." "Không ngờ cháu lại làm rối chuyện thành cái dạng này." "Hấy, hy vọng cậu Huy không ghi hận ông!"
Ha Vũ Tuyết trợn mắt há mồm, thật lâu sau mới thấp giọng nói: "Ông nội, cho dù hiện tại cháu vẫn chưa tìm được đối tượng phù hợp để yêu đương, nhưng ông cũng không nên làm như vậy chứ." "Anh ta... Anh ta là người đã kết hôn rồi, ông tác hợp anh ta với cháu để làm gi?"
Ông cụ Phong lắc đầu: "Cuộc hôn nhân của cậu ấy cùng với Hứa Thanh Mây chỉ là một cuộc hôn nhân hình thức thôi." "Ban đầu, cậu Huy vì muốn cứu em gái của mình, vì ba trăm năm mươi triệu, không thể không đến nhà họ Hửa ở rề." "Hai người kết hôn đã được ba năm nhưng không có tình cảm giống như các cặp vợ chồng bình thường khác." "Cuộc hôn nhân này không biết chừng sẽ kết thúc vào một lúc nào đó." "Nếu như cháu có thể gần gũi hơn với cậu ấy, chẳng phải là khi ngày đó đến cháu sẽ tìm được một người chồng như ý sao?" "Cháu đó, suốt ngày đi chơi với một đám ăn chơi trác táng, lại bỏ qua người có thực lực nhất." "Có lẽ, cháu không có duyên phận với cậu ấy!"
Trong lòng Hạ Vũ Tuyết cảm thấy có chút hồi hân, nhưng cô ta vẫn là không cam lòng nói: "Không có duyên phận với anh ta cũng tốt." "Ở một nơi như thế này, vậy mà anh ta lại dám ra tay đánh người. Người gì đâu mà vừa dã man vừa bạo lực, không có một chút lịch sự nào." "Ở cùng một chỗ với dạng người này, chưa chắc sẽ được hạnh phúc." Ông cụ Phong: "Vậy cháu có biết lý do vì sao cậu ấy lại ra tay đánh người không?"
Hạ Vũ Tuyết khinh thường nói: "Cháu không biết, châu cũng không cần biết!" "Không cần biết lý do là gì, chung quy đánh người vẫn là sai!"
Ông cụ Phong lắc đầu, thờ dài: "Vũ Tuyết, ông nhắc nhờ cháu một câu nữa." "Chưa nếm trải sự khốn khổ của người ta, cho khuyên người ta phải trở nên lương thiện, Nếu cháu nếm trải sự khốn khổ của người ta, chưa chắc cháu đã giữ được sự lương thiện như người ta đâu, mà có khi còn bị nhấn chim trong sự hận thù!" "Cháu đi kiểm tra máy giám sát đi, tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân, sau đó ngẫm lại xem ai đúng ai sai.
Hạ Vũ Tuyết cảm thấy không cam lòng, lập tức chạy đến phòng an ninh, mở máy giám sát, xem chuyện gì đã xày ra vào lúc đó.
Đầu tiên là xem băng ghi hình quay lại quá trình Lâm Mạc Huy đánh người phụ nữ kia. Hạ Vũ Tuyết xem chăm chú từ đầu tới đuôi toàn bộ sự việc.
Sau khi xem hết, sắc mặt của Hạ Vũ Tuyết lập tức thay đổi.
Giống như Trần Bich Cẩm đã nói, quả thật là khi người phụ nữ kia lui về sau đụng vào cô ta.
Nhưng người phụ nữ kia lại đổ lỗi cho Trần Bích Cảm, không xin lỗi không buông tha.
Trần Bích Cẩm quỳ xuống xin lỗi, bà ta còn ra tay đánh Trần Bích Cẩm.
Xem đến đây, ngay cả bản thân Hạ Vũ Tuyết cũng cảm thấy vô cùng lửa giận, chỉ muốn xông lên đánh người phụ nữ kia một trận.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Khó trách lúc đó Lâm Mạc Huy ra tay đánh người. Cho dù là bất kỳ người nào, nhìn thấy cảnh này cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Sau đó, Hạ Vũ Tuyết lại xem đoạn video về gã đàn ông đeo kính kia.
May mắn là hội trường dùng camera cao cấp, còn kèm theo thiết bị ghi âm.
Hơn nữa, đúng lúc vị trí kia có camera, cho nên đoạn đối thoại được ghi lại rõ ràng. Nghe xong những lời nói của gã đàn ông đeo kính kia, Hạ Vũ Tuyết tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Gã đàn ông đeo kính là điển hình cho việc nhân lúc cháy nhà đến hội của anh ta bị đánh chết là quả xứng đảng với sự bi ổi của anh ta!
Tất video, trong lòng Hạ Vũ Tuyết tràn ngập áy nay.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu câu nói kia của ông nội có nghĩa là gì.
Chưa nếm trải sự khốn khổ của người ta, chớ khuyên người ta phải trở nên lương thiện.
Nếu không biết người ta đã phải trải qua những gì, vậy thì cũng không có tư cách để nhận xét về hành động của người ta!
Phòng riêng trên lầu.
Khi đi lên lầu, Trần Bích Cảm nhân cơ hội được ở chung, cầu xin thần y Kiệt chữa bệnh cho mẹ của cô ta.
Thấy Trần Bích Cẩm có quen biết với Lâm Mạc Huy, đương nhiên thần y Kiệt sẽ không từ chối.
Ông ta bào tài xế của mình đưa Trần Bích Cẩm đi về trước, chờ chuyện bên này được xử lý xong xuôi, ông ta sẽ đến chữa bệnh cho mẹ của Trần Bích Cẩm.
Trong phòng chì còn lại Lâm Mạc Huy cùng với thần y Kiệt, ông ta lập tức tò mò hỏi: "Cậu Huy, cô gái kia là bạn của ngài, vì sao ngài không tự mình chữa bệnh cho mẹ của cô ấy?" Lâm Mạc Huy: "Tôi không thích xuất đầu lộ diện, Không đến tình huống bất đắc dĩ, tôi sẽ không ra tay!" "Thi ra là thế!"
Thần y Kiệt bỗng nhiên tinh ngộ, xem ra Lâm Mạc Huy thật sự rất điệu thấp. "Buổi gặp mặt giao lưu y học lần này có cậu Huy coi giữ, cuối cùng tinh Hài Dương của tôi cũng có thể ổn định rồi!"
Thần y Kiệt cảm khái một câu.
Lâm Mạc Huy cũng không nói rằng mình đại biểu thành phố Hải Tân đến dự thi, anh chi hỏi thăm một chút xem buổi giao lưu y học này tỷ thí y thuật như thế nào.
Thần y Kiệt miêu tả buổi giao lưu y học này một lượt.
Vào buổi giao lưu y học hàng năm, các tinh thành sẽ đưa ra một ca bệnh đặc biệt, sau đó mỗi tỉnh thành sẽ cử người đi chẩn đoán và điều tri.
Dựa theo số lượng người được chữa khỏi bệnh là bao nhiêu để xếp hạng kỹ thuật y tế của từng tình thành.
Tiếp đó lại dựa trên bảng xếp hạng này, quyết định cơ cấu bố trí ngành y tế của sáu tỉnh phía Nam vào năm sau.
Bao gồm y dược, thiết bị y tế, cơ sở y tế, v.v...
Nói một cách đơn giản, nếu như chiến thắng, vậy thì tình thành đó sẽ có thể giành được miếng bánh lớn nhất trong ngành y tế ở sáu tỉnh phía Nam.
Nếu thất bại, ngay cả miếng bánh thuộc về mình cũng sẽ phải chia cho người khác.
Tỉnh Hài Dương xếp hạng chót bày năm liên tiếp, dẫn đến tình trang thuốc do tinh Hải Dương sản xuất không thể vượt ra ngoài phạm vi của tỉnh Hài Dương.
Do đó, xưởng thuốc ở tinh Hài Dương đã phải đóng cửa hơn phân nửa.
Lần này tình Hài Dương mời thần y Kiệt đại biểu tỉnh Hài Dương đến dự thi, bọn họ muốn liêu một phen, xem liệu nó có thể đoạt lại một số lợi ích cho tỉnh Hài Dương hay không.
Lâm Mạc Huy ngạc nhiên, lại lập tức cười.
Xem ra, tình huống ở nhà họ Hoắc cũng không được lạc quan cho lắm nhi!
Ở dưới lẩu, Lý Duyên nhìn thấy hai mắt của Hạ Vũ Tuyết đỏ hoe, không khỏi kinh ngạc: "Vũ Tuyết, có chuyện gì vậy?" "Ông noi câu lại mắng cậu hà?" "Rốt cuộc ông nội đang nghĩ cái gì vậy chứ?" "Có nhất thiết phải bắt cậu tiếp đón một người đàn ông chỉ có địa vị thấp kém, ngang tàng bạo ngược, không đứng đắn như vậy không?" "Chưa nói chuyện được mấy câu đã ra tay đánh người, hơn nữa còn đánh phụ nữ! Anh ta mà còn được gọi là người sao? Đúng là còn chẳng bằng súc sinh!" "Hiện tại anh ta dám đánh phụ nữ ở bên ngoài, sau này nói không chừng anh ta còn có thể bạo lực gia đình ở trong nhà." "Không được, tớ đi tìm ông nội cậu, tớ muốn nói rõ ràng với ông ấy, không thể lấy chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của cậu làm trò đùa được!"
Lý Duyên giận đùng đùng muốn lên lầu, nhưng lại bị Hạ Vũ Tuyết ngăn cản. "Cậu chở đi." "Chuyện lần này là chúng ta sai!"
Lý Duyên ngây ngần cả người: "Chúng ta... Chúng ta sai chỗ nào?"
Hạ Vũ Tuyết thở dài, kể lại toàn bộ những gì cô ta vừa nhìn thấy bên trong phòng an ninh.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, bọn họ không nghĩ rằng hóa ra nguyên nhân Lâm Mạc Huy ra tay đánh người lại là như vây.
Yên lặng hồi lâu, Lý Tuấn Lôi thấp giọng nói: "Mặc dù là vậy nhưng anh ta cũng không nên đánh người, chang lẽ không thể nói chuyện dàng hoàng với nhau được sao?" "Hơn nữa anh ta còn đánh phụ nữ." "Tở nói cho cậu biết, người đàn ông đánh phụ nữ là đảng khinh nhất!"
Ngay lập tức, mấy người phụ nữ bên cạnh đều nhao nhao gật đầu, biểu thị vô cùng đồng ý.
Hạ Vũ Tuyết thì lại liếc mắt nhìn Lý Tuần Lôi, cái tên Lý Tuấn Lôi này là có tiếng chuyên đi la liếm, quả nhiên là thật.
Lúc này, một thanh niên đột nhiên nói: "Tất nhiên đánh phụ nữ là không đúng, nhưng cũng phải tùy tình huống." "Trong sự việc vừa rồi, rõ ràng là người phụ nữ kia đã đụng vào Trần Bích Cẩm, sau đó lại còn đồ lỗi cho Trần Bích Cẩm, bắt Trần Bích Cẩm phải trả tiển đến bù cho quần áo của minh." "Trần Bích Cẩm cũng đã quỳ xuống rồi, nhưng người phụ nữ kia vẫn không buông tha, thậm chí còn tát Trần Bích Cấm một cái." "Người phụ nữ kia không khác gì mấy mụ đàn bà chanh chua." "Tôi lại cảm thấy Lâm Mạc Huy đánh bà ta là đủng." "Nếu không đánh bà ta, chẳng lẽ cứ để bà ta cho rằng mình đúng sao? Trần Bích Cẩm phải nhẫn nhịn ăn một tát trong khi bản thân chẳng làm gì sai đó."
Người thanh niên vừa dứt lời, ngay lập tức làm dấy lên sự bất mãn của một nhóm phụ nữ gần đó.
Lý Duyên trợn mắt, nói: "Đồ ngốc, cả đời này chắc chắn anh sẽ không tìm thấy bạn gái, đáng đời." "Mắc bệnh thằng nam giai đoạn cuối rồi, hơn nữa lại còn là loại đàn ông gia trưởng. Anh cho rằng đánh phụ nữ là đúng hả?" (Thẳng nam: những chàng trai không quá nhạy cảm với cảm xúc của con gái, thường dễ làm bạn gái giận mà không biết.) "Chẳng lẽ mẹ của anh không phải là phụ nữ à?"