Hoàng Kiến Đình: "Mẹ, về chuyện này chị Thanh
Mây không hề nói linh tinh." "Hiệu thuốc Phước Nguyên đã là tập đoàn niêm yết trên thị trường, giá trị thị trường của công ty lên đến hơn ba mươi nghìn tỷ đồng, và vẫn đang tăng lên." "Mở lớn như vậy chắc chắn là không hiệu quả." "Có điều, mở một chuỗi nhỏ hơn, thì cũng có thể xoay chuyển."
Phương Như Nguyệt: "Thế à?" "Cái nhỏ hơn nghĩa là nhỏ như thế nào?" "Thanh Mây, nếu thật sự mở quá nhỏ, vậy chẳng thả hai người chúng ta cả ngày ăn không ngồi rồi còn hơn."
Hứa Thanh Mây bất lực, nói đi nói lại rốt cuộc vẫn là sĩ diện muốn mở một chuỗi hiệu thuốc lớn.
Nhưng mà, chuyện này có vẻ như cô không thể ngăn được rồi.
Cô cũng tính đến việc khi mở tiệm thuốc, thứ nhất sẽ không xày ra chuyện, thứ hai cũng sẽ không thua lỗ bao nhiêu.
Hứa Thanh Mây gật đầu: "Thôi cứ như vậy đi, mở một chuỗi." "Phía công ty đã cấp cho ba mươi lăm tỷ đồng làm vốn điều động."
Phương Như Nguyệt tỏ vẻ bất mãn: "Ba mươi lăm tỷ quá ít." "Công ty dược phẩm còn cần khoảng trăm tỷ nữa!"
Hứa Thanh Mây nhanh chóng nói: "Mẹ, đây chỉ là kinh phí sơ bộ." "Đợi đến khi chúng ta hoàn thành, công ty bên đó sẽ đầu tư thêm vào."
Phương Như Nguyệt nhìn về phía Hứa Đình Hùng
Sắc mặt của Hứa Đình Hùng vẫn khó coi như cũ, nhưng vẫn gật đầu coi như là đã đồng ý chuyện này.
Cuối cùng, Hứa Thanh Mây lấy ra ba mươi lăm tỷ đồng cấp cho họ để mo hiệu thuốc. Chuyện này đến đây mới coi như xong.
Mặc dù vậy, Hứa Đình Hùng tức giận đùng đùng bước ra khỏi văn phòng, nhìn điệu bộ vẫn rất không hài lòng với Hứa Thanh Mây.
Sau khi tiễn những người này đi, Hứa Thanh Mây mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha.
Gặp phải người nhà như vậy cô còn có thể có cách nào đây?
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Đây là bố mẹ ruột của cô, cô chi có thể nhẫn nhịn thôi!
Từ công ty dược phẩm Hưng Thịnh bước ra, Hứa Đình Hùng vẻ mặt tức giận nói: "Phương Như Nguyệt, tại sao vừa rồi bà lại nói giúp cho nó?" "Một nghìn tỷ đồng đấy, cứ bỏ đi thế này à?" Phương Như Nguyệt bất lực: "Này, ông bị hồ đồ rồi phải không?" "Tính khí của Thanh Mây ông còn không biết à." "Nếu thật sự làm lớn chuyện, nhất định sẽ mất cả chì lẫn chài." "Nếu nó tức giận mà hi sinh công ty, chẳng phải chúng ta cái gì cũng không còn à? "Còn không bằng tranh thủ cơ hội này mở tiệm thuốc trước đi, ít nhất chúng ta cũng có thể chiêm được một chút!"
Hứa Đình Hùng khó chịu: "Vậy thì không thể cứ bỏ một nghìn tỷ đồng này đi được!" "Có một nghìn tỷ đồng rồi chúng ta còn mờ hiệu thuốc làm gì?"
Phương Như Nguyệt thờ dài: "Tôi cũng không còn cách nào khác." "Vậy bà nói xem, tình huống vừa rồi chúng ta phải làm sao?" "Tôi cứ mặc kệ tất cả, để hai bố con ông tiếp tục tranh cãi, rồi cuối cùng nó đem toàn bộ công ty cho đi, thể là xong luôn."
Hứa Đình Hùng tức giận đến run lên, nhưng cuối cùng không nói được gì nữa.
Ông ta hiểu rõ nhất tính cách của Hứa Thanh Mây.
Không thể ép cô làm gì được!
Chuyện mà cô đã quyết định không ai có thể thay "Đứa nhỏ này, thật sự không đề cho người khác đổi. bớt lo!" "Một nghìn tỷ đồng cử vậy tuột khỏi tay, tôi thật sự bị nó làm cho tức chết!"
Hứa Đình Hùng không cam lòng nói.
Hoàng Kiến Đình xót xa nói: "Nói tới nói lui, vẫn là tại là tên khốn Lâm Mạc Huy quá xào quyệt." "Không biết rốt cuộc anh ta cho chị Thanh Mây ăn bùa mê thuốc lú gì để chị Thanh Mây nghe lời anh ta đến vậy!" "Theo con thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, công ty dược phẩm Hưng Thịnh sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về Lâm Mạc Huy!"
Hứa Đình Hùng lập tức nổi điên lên: "Nó có mà nằm mơ!" "Chỉ cần bố còn sống, nó đừng mơ tưởng lấy được công ty dược phẩm Hưng Thịnh!" "Cho dù bố phải liều cái mạng già này cùng nó đi tới chỗ chết, nó cũng đừng hòng đoạt được công ty dược phẩm Hưng Thịnh của bố!"
Hoàng Kien Đình mừng thầm trong lòng, khẽ nói: "Bố, chuyện quan trọng nhất vẫn là làm cho anh ta và chị Thanh Mây ly hôn."
Hứa Đình Hùng khó chịu: "Con nói thì dễ lắm, bố cũng muốn bắt hai bọn chúng ly hôn, nhưng Thanh Mây một chút cũng không nghe lời bố!"
Hoàng Kiến Đình vừa muốn nói, Phương Như Nguyệt lại đột nhiên vui mừng nói: "Ông à, tôi có ý này." "Nếu Thanh Mây không chịu ly hôn với nó, chắc hằn là vì chưa từng thấy một người đàn ông ưu tú hơn." "Chúng ta tìm cho Thanh Mây một người đàn ông tốt hơn. Sau khi so sánh nó sẽ biết rằng Lâm Mạc Huy chỉ là đồ bỏ đi." "Như vậy thì hai người bọn chúng không phải không có khả năng ly hôn được!"
Hứa Đình Hùng suy nghĩ một chút: "Ý này của bà rất hay, nhưng ở đâu có thể tìm được người đàn ông tốt hơn chứ?" "Những người thừa kế của mười gia tộc lớn kia, chúng ta hằn là sẽ không với tới được."
Phương Như Nguyệt cười híp mắt nói: "Ông quên rồi à, lần trước chúng ta đến bữa tiệc Vân Đình quen biết với giám đốc Chinh, con trai của ông ta cũng được đấy."
Hứa Đình Hùng hai mắt sáng lên: "Đúng rồi, sao tôi lại quên mất giám đốc Chinh chứ?" "Lúc đó ông ta còn nói con trai của ông ta là một sinh viên đạt thành tích cao tốt nghiệp Đại học Cambridge. Hiện thằng bé là phó tổng giám đốc của công ty, tưong lai vô cùng sáng lạn." "Hon nữa, tôi cũng đã xem qua ảnh rồi, lớn lên trông cao ráo đẹp trai, nhất định là mẫu người yêu lý tường, so với Lâm Mạc Huy chắc chắn là tốt hơn rất nhiều!" "Gia đình nhà giám đốc Chinh còn sống ở biệt thự khu Đào Xanh, là nơi chỉ có những nhà tai to mặt lớn ở thành phố Hài Tân mới có thể sinh sống." "Vợ chồng giám đốc Chinh lúc đó cũng đã xem qua ành của Thanh Mây, đối với nó cũng ưng lắm." "Nếu đề Thanh Mây kết hôn với con trai của ông ta, vậy thì đúng là môn đăng hộ đối."
Phương Như Nguyệt cười rồi nói, "Đó đúng là ý của tôi." "Có thể sắp xếp cho Thanh Mây gặp gỡ con trai của giám đốc Chinh." "Có sự so sánh rồi nó mới biết thế nào là một người đàn ông tốt thực sự!"
Hứa Đình Hùng gật đầu liên tục: "Tốt lắm, tốt lắm, ý tưởng này thật sự rất hay." "Cứ sắp xếp vậy đi. Tôi sẽ liên lạc với giám đốc Chinh, bào bot chút thời gian đề con trai ông ấy gặp Thanh Mây."
Phương Như Nguyệt vội vàng nói: "Ông cũng dừng sot ruột như vậy" "Với tính khí của Thanh Mây, ông bảo nó đi gặp mặt một người đàn ông, liệu nó có đồng ý không?"
Hứa Đình Hùng sửng sốt một chút, cau mày nói: “Ừ nhỉ, nếu để nó biết chúng ta sắp cho nó đi xem mắt, nó nhất định sẽ tro mặt với chúng ta." "Vậy phải làm sao đây?"
Phương Như Nguyệt cười nói: "Có thể để cho con trai của giám đốc Chinh giả vờ đến nói chuyện làm ăn của công ty chúng ta, nhân cơ hội này để bọn họ gặp mặt." "Đến lúc liên hệ ngày càng nhiều, hãy bảo con trai của giám đốc Chinh mời Thanh Mây ra ngoài ăn vài bữa cơm, mọi chuyện không phải sẽ ổn sao!"
Đàn ông ấy à, càng ưu tú thì sức hút càng mãnh liệt". "Một khi Thanh Mây đã tiếp xúc với thằng bé nhiều rồi, chắc chắn có thể nhận ra giữa Lâm Mạc Huy với người đó có chênh lệch lớn như thế nào." "Đến lúc đó hai người chúng ta đều không cần bận tâm lo nghĩ nữa, nhất định sẽ thành thôi."
Hửa Đình Hùng lại gật đầu liên hồi: "Được rồi, cử làm theo ý của bà." "Trờ về tôi sẽ liên lạc với giám đốc Chinh, cử thu xếp như vậy đi."
Mặt khác, Hoàng Kiến Đình đang ở bên cạnh bực bội, cậu ta đoi với Hứa Thanh Mây còn ôm ấp ảo tường,
Cậu ta hoàn toàn không coi trọng Lâm Mạc Huy, cảm giác tự mình cũng có thể ung dung nghiền nát Lâm Mạc Huy.
Nhưng nếu đó là con trai của giám đốc Chinh, cậu ta nhất định không phải là đối thủ, không phải sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội sao?
Thế nhưng, bực thì bực cậu ta cũng không dám thể hiện ra chút nào.
Bệnh viện.
Sau khi Lâm Mạc Huy chuyển đến khoa Đông y, so với khoa cấp cứu sẽ nhàn hơn một chút.
Vào buổi chiều, Hồ Đông An lặng lẽ đến bệnh viện nói cho Lâm Mạc Huy biết đại khái tình hình bên ngoài.
Thi thể của Hoắc Ngô Phàm đã được tìm thấy, hơn nữa bọn họ đã điều tra ra rằng chính bố mẹ của Chu Gia Phong đã giết những người này.
Nhà họ Chu đương nhiên bị sự việc này làm cho hoàng sợ, vội vàng phái người đi tìm bố mẹ của Chu Gia Phong, muốn giao họ cho nhà họ Hoắc giải quyết. Tuy nhiên, bố mẹ của Chu Gia Phong đã rời khỏi tỉnh Hải Dương vào tối qua, cho nên họ không thể tim được.
Khi nhà họ Hoắc biết được tin tức, họ đương nhiên là giận tim mặt.
Chủ nhà nhà họ Hoắc đích thân ra tay bắt nhà họ
Chu nợ máu phài trà bằng máu.
Buổi chiều, ông cụ Chu cùng chủ nhà nhà họ Chu vội vã đích thân tới tỉnh lỵ, xem ra là đã đến nhà họ Hoắc giải quyết sự việc.
Không cần biết chuyện này sẽ được giài quyết như thế nào, dù sao sau sự việc này, nhà họ Chu có vẻ sẽ bị gạch tên khỏi mười gia tộc lớn.
Nhà họ Hoắc không phải dạng hien lành gì, nếu lần này nhà họ Chu không phải bỏ ra một cái giá khổng lồ thì chuyện này cơ bản không thể giải quyết được.
Sau khi nói xong sự tình, Hồ Đông An lại nói với Lâm Mạc Huy một chuyện khác khiến anh ta tức giận.
Hiệp hội Y dược tình Hài Dương đã đưa ra thông báo rằng tất cả các hiệu thuốc ở Hài Dương phải loại bỏ ngay lập tức các loại thuốc do công ty dược phẩm Hưng Thịnh sản xuất!
Hiệp hội Y duoc tinh Hải Dương muốn đuổi cùng giết taan cty dược Hưng Thịnh