Dù thành viên chủ chốt của nhà họ Triệu đều đã đến, nhưng ở đại viện nhà họ Triệu, còn không ít người nhà họ Triệu, đều là người thân của bọn họ.
Nếu như mấy người đó chết, bọn họ sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Mấy người ban đầu kêu gào muốn liều mạng với Lâm Mạc Huy, bây giờ ai nấy đều hiền lành, nhìn Triệu Nhạc Huân với vẻ xin giúp đỡ.
Sắc mặt Triệu Nhạc Huân xám ngắt, phẫn nộ nói: “Họ Lâm, cậu có còn là con người không?”
“Nhà họ Triệu chúng tôi bây giờ chỉ còn lại mấy người già, trẻ con và phụ nữ hai tay trói gà không chặt”.
“Thế mà cậu tàn nhẫn muốn xuống tay với họ? Cậu...cậu không biết xấu hổ à?”
Lâm Mạc Huy cười giễu cợt một câu: “Triệu Nhạc Huân, ông còn mặt mũi để nói mấy lời này sao?”
“Có phải các người quên rồi không, các người bắt em gái và bố mẹ vợ tôi thế nào, bức bách vợ tôi ra sao?
Bỗng dưng Triệu Nhạc Huân cảm như hển, người nhà họ Triệu cũng lộ ra vẻ lúng túng.
Suy cho cùng trong chuyện này là bọn họ sai trước, nên bây giờ bọn họ không thể chỉ trích Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy liếc nhìn người nhà họ Triệu: “ Sao vậy, không nhảy dựng lên nữa à?”
“Hừ, một đám rác rưởi, thứ không biết điều!”
“Tôi nói cho các người hay này, các người thật sự nghĩ tôi sợ các người sao?”
Sắc mặt người nhà họ Triệu tái mét, một trưởng lão giận dữ nói: “Lâm Mạc Huy, cuối cùng cậu muốn làm gì?”
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: “Lời tôi vừa nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”
“Tôi chỉ muốn chứng minh một điều với các người mà thôi”
Trưởng lão sốt ruột nói: “Vậy cậu chứng minh đi”.
“Cậu...cậu phái người đánh úp đại viện nhà họ Triệu chúng tôi là có ý gì?"
Lâm Mạc Huy trầm giọng nói: “Ông già kia, câm miệng đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!