Lâm Mạc Huy khẽ cười một cái: "Chu Hùng Vĩ, chí bằng những chứng cứ này đã chứng minh tôi là hung thủ thì có phần quả độc đoán rồi nhỉ?"
Chu Hùng Vĩ giận dữ: "Họ Lâm kia, chứng cứ đã xác thực, cậu còn muốn chối cãi gì nữa? Tôi nói cho cậu biết, chối cãi cũng vô ích thôi. Hôm nay người của mười dòng họ lớn đang ở đây, chuyện này hiển nhiên các vị sẽ có phản đoán!”
Người của mười dòng họ lớn mở lời tới tấp: "Tôi cảm thấy những bằng chứng này đã hoàn toàn đủ rồi" "Không sai, đều đã rõ ràng như vậy rồi, hoàn toàn đủ buộc tội rồi!" "Tôi đồng ý, những chứng cứ này đã đầy đủ rồi, còn có thể nói gì nữa?"
Chu Hùng Vĩ đắc ý, sự ủng hộ của mười dòng họ lớn khiến ông ta cảm thấy tất cả đã chắc chắn rồi.
Lúc này, Hứa Đình Hùng cũng đứng lên, lớn tiếng nói: "Lâm Mạc Huy, đã đến lúc này rồi, cậu đến chết vẫn còn không hoi cải sao? Chứng cứ đặt trước mặt rồi, cậu còn có thể nói gì nữa?”
Phương Như Nguyệt gật đầu: "Không sai, cậu nguy biện nữa cũng vô ích!"
Hứa Thanh Mây sốt ruột: “Bố mẹ, hai người nói gì vậy? Những cái này thì coi là chứng cứ gì chứ? Cái này căn bản không thể chứng minh được gì!"
Hứa Thanh Tuyết cười nhạt: "Sao không tính là chứng cử?
Nhiều người như vậy cảm thấy đây là chứng cứ, còn em cho răng không phải a? Có phải em cảm thấy em thông minh hơn người khác không?"
Sự việc còn chưa kết luận mà mấy người nhà họ Hứa đã tranh cãi trước rồi. Ông cụ Chu hơi cau mày, liếc bọn họ một cách không hài lòng.
Chu Hùng Vĩ hét lớn: "May người các người im miệng hết cho tôi! Lâm Mạc Huy, ngay cả người của nhà cậu cũng bảo cậu nhận tội, bây giờ cậu còn gì để nói không? Tôi cho cậu một cơ hội nhận tội đàng hoàng, sau đó đến trước linh đường của cháu trai tôi vái ba lạy, dập đầu chín lần, tôi còn có thể cho cậu một sự thoải mái. Bằng không, tôi nhất định sẽ khiến cậu chết vô cùng đau đớn!”
Lâm Mạc Huy khẽ cười: “Chu Hùng Vĩ, ông còn nhớ lời tôi từng nói chứ? Nếu như tối nay chứng minh các người đã vu oan tôi, vậy thì các người phải đền bù tổn thất tinh thần và danh dự cho tôi và người nhà tôi, tất cả là ba trăm năm mươi sáu tỷ!"
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Phương Như Nguyệt lập tức nói: "Lâm Mạc Huy, cậu đừng kéo chúng tôi theo!" “Ông cụ Chu, tất cả những điều này là Lâm Mạc Huy làm, không có liên quan một chút nào đến chúng tôi. Chúng tôi cũng không cần bồi thường" “Hừ, đã đến lúc này rồi, còn nghĩ đến tiền sao? Lâm Mạc Huy, tôi thật sự đã nhìn lầm cậu, cậu thật sự là quá coi trọng tiền rồi!"
Hứa Thanh Mây tức giận: “Mẹ, mẹ có thể đừng nói nữa được không? Lâm Mạc Huy đã nói rồi, anh ấy bị oan, bây giờ anh ấy đòi quyền lợi thuộc về bản thân mình, điều này có gì không đúng? Hơn nữa, khoản đền bù này cũng bao gồm của chúng ta. Nhà họ Chu bọn họ đã làm lớn chuyện đến như vậy, công ty dược phẩm Hưng Thịnh bị bôi nhọ như vậy, lẽ nào bọn họ không phải bồi thường sao?"
Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Tôi khinh! Nếu không phải cậu ta giết người, nhà chúng ta sẽ rơi vào bước đường hôm nay sao? Thanh Mây, con nói với cậu ta, không cần nghĩ cho nhà chúng ta. Coi như cậu ta muốn đền bù thì số tiền này bố cũng sẽ không lấy một đồng! Nhà họ Hứa của bố không có chút quan hệ nào với cậu ta cả!”
Hứa Thanh Mây tức giận: “Bố, sao bổ lại như vậy chứ..."
Người nhà họ Hứa lại tranh cãi lần nữa. Cuối cùng ông cụ Chu đã không nhịn được, lạnh lùng khiến trách: "On ào!"
Chu Hùng Vĩ lập tức nói: "Sân lớn nhà họ Chu đâu phải là nơi các người quấy roi? Người đầu, mang bọn họ đến vườn sau, chờ xử lý!”
Một đám người nhà họ Chu đi tới, mang Hứa Đình Hùng bọn họ ra sân sau.
Trên đường, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt còn đang cãi nhau: "Ông cụ Chu, chúng tôi không có quan hệ gì với Lâm Mạc Huy cả. Chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với Lâm Mạc Huy rồi!"
Không ai để ý đến bọn họ.
Chu Hùng Vĩ lạnh lùng nói: “Bây giờ chứng cứ đã xác thực là Lâm Mạc Huy giết cháu trai của tôi rồi. Giết người thì đền mạng là lý lẽ bất di bất dịch. Người đâu, đem cậu ta xuống cho tôi, đưa đến linh đường của cháu trai tôi, chờ đợi xử trí!"
Một đám người của nhà họ Chu đi tới.
Chính lúc này, một giọng nói lạnh lùng, trong trẻo truyền đến: “Chú Vi, bây giờ những gì chúng ta nghe được chỉ là lý lẽ một phía của chủ. Lẽ nào chúng ta không nên nghe lời nói của Lâm Mạc Huy sao?"
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Tổng Lan Ngọc tướng mạo xinh đẹp, khí thế mạnh mẽ chậm rãi đi tới. Tổng Lan Ngọc xuất hiện, khiến vẻ mặt không ít người ở hiện trường đều đầy sự sợ hãi. Cô ta từng là người xinh đẹp nhất thành phố Hải Tân này có sự trưởng thành và cảm giác quyến rũ hơn Hứa Thanh Mây.
Mắt Sinh Ngô Phàm híp lại, trong lòng ông ta rục rịch. Lần này đến thành phố Hải Tân, ông ta đã gặp không ít người đẹp. Chỉ là những người đẹp này làm sao nói thay Lâm Mạc Huy được chứ?
Chủ nhà họ Tống cau mày, trầm giọng nói: "Nhược Lan, không được láo xưoc! Chứng cứ Chu Hùng Vĩ đưa ra đã đầy đủ rồi, còn cần Làm Mạc Huy nói gì nữa? Ở đay cũng không phải là nơi cô nên đến, ra ngoài đi!"
Tổng Lan Ngọc không mảy may nhúc nhích, cười nhạt: "Bác cả, bác chỉ đến làm chứng mà thôi, không cần phải nói thay nhà họ Chu như vậy chứ?”
Chủ nhà họ Tổng lập tức tức giận: "Cô có ý gì?"
Tổng Lan Ngọc: "Ý của tôi là làm bất cứ chuyện gì cũng cần có nhận định của chinh mình. Cho dù không cách nào nhận định cũng không nên tùy tiện đoán mò, nếu không thì mất mặt bản thân là chuyện nhỏ, mất mặt dòng họ mới thật sự thành người có tội."
Chủ nhà họ Tổng giận tím mặt: "Tống Lan Ngọc, cô đang dạy tôi làm việc sao? Cô đừng quên, tôi và bố cô chính là anh em. Người vai dưới như cô lại không tôn trọng tôi như vậy sao?"
Tổng Lan Ngọc cũng cười lạnh: "Bác cả, bác cũng đừng quên lúc đầu là ai đã đuổi tôi ra khỏi nhà họ Tống, ai đuổi cùng giết tận tôi!"
Chủ nhà họ Tống: "Cô... Cô.."
Mặt mọi người ở hiện trường như khôi hài, loại đấu đá trong nội bộ gia đình này, bọn họ đã xem một cách vui sướng nhất rồi. Sau khi Tống Lan Ngọc trở về, cô ta đã làm cho sức mạnh nhà họ Tổng chợt tăng, vững vàng áp chế chín dòng họ lớn khác. Nếu Tổng Lan Ngọc tranh chấp nội bộ với nhà họ Tổng, sức mạnh của nhà họ Tống tất nhiên sẽ hạ đột ngột, chín dòng họ lớn khác cũng vui lòng nhìn thấy cục diện như vậy.
Mặc dù trong lòng chủ nhà họ Tổng tức giận, nhưng ông ta cũng hiểu rõ tình hình bây giờ. Nếu thật sự làm bẽ mặt Tổng Lan Ngọc sẽ chỉ khiến những người khác chê cười và dòng họ bị tổn thất to lớn. Cuối cùng, ông ta chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn Tổng Lan Ngọc rồi im lặng nuốt cơn tức này xuống.
Ông cụ Chu nhíu mày, ông ta nháy mắt với Chu Hùng Vĩ,
Chu Hùng Vĩ lập tức nói: "Tổng Lan Ngọc, có như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là định nhúng tay vào chuyện của nhà họ Chu tôi và Lâm Mạc Huy sao?"
Tổng Lan Ngọc khẽ cười: "Trái lại không phải vậy. Tôi chỉ là đến làm chứng. Tránh để một số người nào đó lấy một số bằng chứng có cũng được, không có cũng được ra mà tùy tiện định tội người."
Chu Hùng Vĩ giận du: "Tổng Lan Ngọc, cô nhìn kỹ cho tôi, những chứng cứ này đều là chứng cu xác thực"
Lúc này, bên ngoài cửa lại truyền đến một giọng nói trầm mạnh: "Xác thực u? Thế nào? Trên máy giám sát của ông chụp được cậu Huy giết người sao? Hay chỉ là một số chứng cứ tự cho là đúng mà dám tùy tiện khép tội? Anh có biết cái gì gọi là chứng cứ xác thực không? Ăn nói lung tung, bừa bãi, tôi thấy nhà họ Chu của anh cũng chỉ như thế mà thôi!" Trong khi nói, Hoàng Vĩnh Phong dẫn theo một đám người khí thể hung hăng đi vào.
Sắc mặt ông cụ Chu thay đổi, đây là một nhân vật lớn của thành phố Hải Tân. Bất cứ ai trong mười dòng họ lớn cũng không bằng Hoàng Vĩnh Phong. Hơn nữa, nghe nói quan hệ của ông ta và Lâm Mạc Huy không tệ, ông ta đang chuẩn bị đến giúp Lâm Mạc Huy sao?
Chu Hùng Vĩ có chút hoảng sợ: "Tổng... tổng giám đốc Phong, nhà họ Chu tôi đã có một người chết rồi, lẽ nào chúng tôi không nên đòi lại một sự công bằng sao?"
Hoàng Vĩnh Phong cười lạnh: "Tôi cũng không nói không cho anh công bằng mà. Tối nay tôi chỉ là đến làm chứng mà thôi. Các vị cứ tiếp tục đi!"
Hiện trường có chút xao động, Hoàng Vĩnh Phong và Tống Lan Ngọc đã đuổi đến đây là đủ thấy chuyện hôm nay sẽ không đơn giản như vậy.
Chu Hùng Vĩ can răng, nhìn Lâm Mạc Huy đầy giận dữ: "Nếu cô Lan cảm thấy những cái này chỉ là lời nói một bên của tôi, vậy bây giờ tôi cho cậu một cơ hội." "Lâm Mạc Huy, cậu luôn miệng nói chúng tôi đã vu oan cho cậu, nhưng cậu có bằng chứng không?"
Lâm Mạc Huy cười khẽ: “Đương nhiên là có rồi! Tôi không những có bảng chứng, mà còn có thể chứng minh, hung thủ giết Chu Gia Phong chính là một trong chúng ta."
Lời vừa nói ra, xung quanh đã xôn xao một đám.