Cuối cùng, trong hai mắt của ông ta thậm chí bắt đầu có vài tia sáng nhỏ nhấp nháy!
Đột nhiên, ông ta nhìn về phía Trần Nguyên Vũ, hơi khó hiểu: "Ông Vũ, tại sao ông lại ở đây?"
Trần Nguyên Vũ và Triệu Thiện Lương đã quen biết nhau từ lâu, nhìn vào ánh
mắt của ông ta, Trần Nguyên Vũ liền biết Triệu Thiên Lương mà ông ta quen thuộc đã trở về!
Vành mắt của Trần Nguyên Vũ cũng đỏ ửng, giọng run rẩy nói: "Người anh em Thiên Lương, rốt cuộc ông đã nhớ ra tôi rồi."
"Nhiều năm như vậy rồi, tôi... tôi cho rằng ông cũng sẽ không nhớ ra tôi nữa!"
Triệu Thiên Lương khó hiểu: "Ông Vũ, có chuyện gì vậy?"
Ông ta lại nhìn về phía mấy người khác: "Mọi người... tại sao mọi người cũng đây?"
"Mọi người làm sao vậy?"
"Ai làm mọi người bị thương thành như thế này?"
Trần Nguyên Vũ kinh ngạc nhìn Lâm Mạc Huy: "Cậu Mạc Huy, có vẻ như ông ta không nhớ rõ chuyện lúc trước nữa rồi?"
"Lúc tôi bị bắt xuống, ông ta vẫn chưa mất tinh thần và trí tuệ như vậy?"
"Chính mắt tôi nhìn thấy ông ta bị kích thích rồi nổi điên!"
Lâm Mạc Huy: "Ông ta chịu kích thích quá lớn, tạm thời quên đi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian kia"
"Nhưng mà mọi người có thể nói với ông ta những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó, ông ta sẽ từ từ nhớ lại thôi."
Triệu Thiên Lương nghi ngờ nhìn Lâm Mạc Huy: "Cậu là ai?"
"Ai chịu kích thích quá lớn?"
Lâm Mạc Huy nhún vai, xua tay nói: "Ông Vũ, trước tiên các ông cứ ở đây giúp ông ta lấy lại trí nhớ"
"Cháu đi ra ngoài sắp xếp chút, lát nữa có thể đưa các ông đi hết"
Trần Nguyên Vũ gật đầu: "Được, chuyện này cứ để cho chúng tôi!"
Lâm Mạc Huy để lại nơi này cho những người khác, còn anh tự mình mang
theo dược liệu và con dao ngắn kia đi, nhanh rời khỏi cái mật thất dưới đất.
Đương nhiên, anh cũng không vội vàng rời khỏi đại viện nhà họ Triệu, mà sau khi rời khỏi đây, anh gọi điện thoại cho Trần Lâm Vũ.
Ở bên kia, Trần Lâm Vũ đã liên hệ với cậu cả nhà họ Hồng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!