Lâm Mạc Huy không khỏi ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”
Trần Nguyên Vũ thở dài nói: “Kỳ thật, gia chủ đích thực của nhà họ Triệu phải là Triệu Thiên Lương này! Triệu Thiên Lương này, bất kể là thực lực cá nhân hay là năng lực làm việc, thậm chí thực lực ở các phương diện tổng hợp đều vượt xa Triệu Nhạc Huân”
“Khi so sánh Triệu Thiên Lương, Triệu Nhạc Huân chỉ là một con người cực kỳ bình thường, ở trong gia tộc thậm chí cũng không có mấy người coi trọng ông ta. Lúc đó ông cụ nhà họ Triệu cũng chỉ định gia chủ đời kế tiếp của nhà họ Triệu chính là Triệu Thiên Lương!”
Lâm Mạc Huy càng kinh ngạc: “Vậy đây rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Trần Nguyên Vũ: “Đại khái là tất cả anh hùng đều khó vượt qua ải mỹ nhân. Triệu Nhạc Huân làm người cực kỳ nham hiểm xảo trá, ông ta lén lút đào tạo một người phụ nữ, nói cho người phụ nữ này biết tất cả sở thích của Triệu Thiện Lương”
“Dưới sự giúp đỡ của Triệu Nhạc Huân, người phụ nữ này dễ dàng làm Triệu Thiên Lương yêu mến cô ta, kết quả lập tức bị trúng bẫy của Triệu Nhạc Huân. Triệu Nhạc Huân cầm tù ông ta ở chỗ này, làm chuyện đó với người phụ nữ đó ngay trước mặt ông ta. Từ nhỏ đến lớn, cuộc đời Triệu Thiện Lương vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, ông ta phải chịu một kích thích như thế, lúc đó tinh thần chút nữa gần như suy sụp.”
Mà sau đó không biết là người phụ nữ đó đã thức tỉnh lương tâm hay là chuyện thế nào, vậy mà lại lén lút chạy đến muốn cứu Triệu Thiên Lương ra. Kết quả bị Triệu Nhạc Huân phát hiện, Triệu Nhạc Huân đã giết người phụ nữ đó ngay trước mặt Triệu Thiên Lương. Cuối cùng, Triệu Thiện Lương ôm thi thể người phụ nữ đó, tinh thần trở nên bất ổn, biến thành tình trạng như bây giờ”
“Cái trâm cài tóc kia chính là trâm cài tóc của người phụ nữ đó, cũng là đồ vật duy nhất có thể khống chế Triệu Thiên Lương!”
Lâm Mạc Huy bỗng nhiên tỉnh ngộ, rốt cuộc hiểu rõ cuối cùng tình huống này là như thế nào, đồng thời trong lòng cũng hận Triệu Nhạc Huân tới mức thấu xương.
“Tên Triệu Nhạc Huân này lại có thể xuống tay tàn nhẫn đến như thể với em trai ruột của mình, thật là đáng chết!”
Lâm Mạc Huy nghiến răng nói.
Trần Nguyên Vũ thở dài: “Tuy rằng nói nhân phẩm của Triệu Nhạc Huân không ra làm sao, nhưng tôi không thể không nói, quả thực người này có thể được xưng là một đời kiêu hùng! Lòng dạ cực sâu, tác phong khiêm tốn, ẩn nhẫn, không thể hiện phô trương. Nhìn vẻ ngoài thì không thấy được điểm nào đặc biệt, nhưng lại là người tẩm ngẩm tầm ngầm, có thể làm bất cứ chuyện tàn nhẫn nào?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!