Lâm Mạc Huy nắm chặt hai tay, Hổ Đông An là đàn em mà anh trọng dụng nhất, đồng thời là phát ngôn viên của bên anh. Lúc này lại có người hãm hại anh ta, cho thấy rõ chuyện này đã được chuẩn bị chu đáo để đuổi cùng giết tận Lâm Mạc Huy rồi. Bất kể gia tộc nào ở tỉnh Hải Dương làm chuyện này thì lần này bọn họ chắc chắn phải chết!
Lâm Mạc Huy lâm vào suy tư, trầm giọng nói: “Người bên ngoài có biết chuyện chúng ta chưa chết hay không?”
Lý Tam Khanh lắc đầu: “Vẫn chưa biết ạ. Tôi cũng đã phong toả tin tức ở tỉnh Nam Định rồi”
Lâm Mạc Hy gật đầu chậm rãi: “Không ai biết thì tốt rồi. Bọn họ không biết vậy thì tôi sẽ cho bọn họ trở tay không kịp!”
Nói xong, Lâm Mạc Huy đứng dậy: “Tôi muốn đi một chuyến đến tỉnh Tô Vân trước. Lọ thuốc này anh đưa cho anh Hổ, nó có thể giúp anh ta nhanh lành bệnh hơn. Ở bên này nhờ anh sắp xếp vài chỗ. Ngày mai tôi sẽ về thành phố Hải Tân!”
Lý Tam Khanh nhìn Lâm Mạc Huy: “Cậu nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?”
Lâm Mạc Huy cười: “Trăm phần trăm!”
Lý Tam Khanh gật đầu: “Được!”